CHƯƠNG 586
Nội tâm sợ hãi bất an của Mạnh Ngọc cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “May quá! Cậu không sao.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Mạnh Ngọc khẽ ho vài tiếng: “Là thế này, vừa rồi tôi đụng phải vợ cậu trong bệnh viện, hình như có người rất quan trọng với vợ cậu phải vào phòng cấp cứu, tôi còn tưởng là cậu cơ.”
Người rất quan trọng vào phòng cấp cứu?
Trong lòng Đường Hạo Tuấn đột nhiên thấp thỏm, lập tức đứng lên khỏi ghế.
Theo anh biết, người quan trọng nhất với Tống Vy, ngoại trừ hai đứa trẻ ra thì chính là Lưu Mộng, lẽ nào họ xảy ra chuyện gì?
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn thẳng thừng ngắt điện thoại của Mạnh Ngọc, cầm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi văn phòng.
Vừa ra ngoài cửa đã gặp Trình Hiệp ôm một đống tài liệu từ trong phòng anh ta ra.
“Tổng giám đốc, anh định ra ngoài sao?” Trình Hiệp ngạc nhiên hỏi.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, đi về phía thang máy.
Trình Hiệp nhìn theo bóng anh: “Nhưng lát nữa có một cuộc họp rất quan trọng mà?”
“Cậu báo cho những người tham gia tạm hoãn cuộc họp, đợi tôi về rồi nói.”
Dứt lời, anh lập tức vào thang máy, sau đó lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.
Khi Đường Hạo Tuấn tới bệnh viện đã là một tiếng sau.
Anh tới bên ngoài phòng cấp cứu, từ xa đã thấy Tống Vy đứng đó, hai tay căng thẳng siết chặt lại, vẻ mặt nôn nóng, bất an đi tới đi lui.
“Vy Vy.” Đường Hạo Tuấn gọi Tống Vy một tiếng.
Tống Vy nghe thấy tiếng anh, dừng bước chân lại: “Hạo Tuấn?”
Đường Hạo Tuấn bước tới.
Tống Vy lập tức như tìm được chỗ dựa, môi cô mím lại, bật khóc, nhào vào lòng anh.
Đường Hạo Tuấn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Mẹ thế nào rồi?”
Lúc mới tới, anh đã gặp Mạnh Ngọc ở cổng bệnh viện.
Mạnh Ngọc cho anh biết chuyện đã xảy ra với Lưu Mộng.
Tống Vy khóc không thành tiếng: “Em không biết. Em ở đây hơn một giờ rồi mà mẹ còn chưa ra.”
Nghe vậy, lòng Đường Hạo Tuấn lập tức trùng xuống: “Rốt cuộc mẹ bị sao vậy?”
“Buổi chiều đồn cảnh sát gọi điện cho em, nói là mẹ ngã cầu thang trong biệt thự nhà họ Tống.” Tống Vy vùi đầu vào trong ngực anh, nước mắt thấm ướt cổ áo vest.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Biệt thự nhà họ Tống à…”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt lại: “Tại sao mẹ lại ngã cầu thang?”
“Em không biết, người ở đồn cảnh sát không nói cho em biết, em cũng không hỏi.” Hai tay Tống Vy níu chặt lấy ống tay áo anh, vừa khóc vừa lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Để anh gọi điện thoại hỏi thử.”
“Vâng.” Tống Vy “ừ” một tiếng, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Lúc này mọi suy nghĩ của cô đều hướng về Lưu Mộng, đầu óc cô rối bời, không có tâm trạng để hỏi những chuyện khác.