Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 601



CHƯƠNG 601

Tống Huy Khanh không nói tiếp được nữa, cúi đầu xuống, trông giống như rất khổ sở.

Cả người Tống Vy run rẩy: “Đủ rồi! Mẹ tôi không cần sự thương xót giả tạo của ông, ông không xứng!”

“Vy Vy…”

“Được rồi, ông đừng nói nữa.” Tống Vy gạt đi lời Tống Huy Khanh nói, hít sâu một hơi, đè nén nước mắt, một lúc sau mới nói: “Nếu các người đã không chịu nói thật, không sao, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nếu tôi điều tra ra cái chết của mẹ tôi có liên quan tới các người, tôi nhất định sẽ cho các người ngồi tù mọt gông!”

Dứt lời, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Huy Khanh và Tô Thu, xoay người đi ra ngoài.

Vì cô biết, có ở lại đây cũng không hỏi thêm được gì.

Ngoài cửa, Đường Hạo Tuấn thấy Tống Vy đi ra, cơ thể đang dựa trên tường đứng thẳng lên: “Sao rồi?”

Tống Vy lắc đầu: “Không hỏi ra được gì, miệng bọn họ kín như bưng.”

“Rất bình thường thôi, nếu thật sự do họ làm, vì muốn trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật, họ không nói gì mới là phản ứng bình thường.” Đường Hạo Tuấn nhìn về phía cửa phòng thẩm vấn, nặng nề nói.

Tống Vy cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, không nói gì.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu, đi về phía sảnh lớn của đồn cảnh sát.

Đường Hạo Tuấn đi theo phía sau cô.

Tới sảnh lớn, Tống Vy tìm được cảnh sát phụ trách vụ án này: “Xin hỏi, tôi có thể xem hồ sơ một chút không?”

Trong hồ sơ có kết quả điều tra kỹ càng của họ, cô muốn xem xem có thể nhìn ra gì không.

Nhưng bên phía đồn cảnh sát lại có chút khó xử, vì không thể tùy tiện cho người bình thường xem hồ sơ được.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, khẽ mím đôi môi mỏng, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng điệu Đường Hạo Tuấn có chút lễ phép chào hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Ông Cố.”

Ông Cố?

Tống Vy tò mò nhìn anh, hỏi anh ông Cố là ai.

Đường Hạo Tuấn đáp lại ánh mắt cô, tỏ ý lát nữa sẽ nói với cô, sau đó nói với ông Cố mục đích mình gọi điện tới, muốn xem hồ sơ.

“Hóa ra là chuyện này à. Được thôi! Tôi sẽ lập tức cho người liên hệ với đồn cảnh sát.” Ông Cố vui vẻ cười nói.

“Cảm ơn.” Đường Hạo Tuấn khẽ cười gật đầu.

Ông Cố vuốt chòm râu trắng: “Không cần cảm ơn. Khi nào dẫn Giai Nhi tới gặp lão già này là được.”

“Được ạ.” Đường Hạo Tuấn khách sáo đáp lại một câu.

Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.

Đường Hạo Tuấn bỏ điện thoại xuống khỏi tai, lúc này mới trả lời ánh mắt dò hỏi vừa rồi của Tống Vy: “Ông Cố nắm trọn thành phố Giang trong tay, chỉ cần ông ấy nói một câu, em muốn xem hồ sơ cũng không thành vấn đề.”

“Hóa ra là thế.” Tống Vy gật đầu: “Cảm ơn anh Hạo Tuấn.”

“Anh là chồng em.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Thế nên em không cần nói cảm ơn với anh.”

“Em biết rồi.” Trong lòng Tống Vy ấm áp, miễn cưỡng nở một nụ cười đầu tiên từ hôm qua tới hôm nay.

Lúc này, cảnh sát cầm hồ sơ đi tới: “Bên trên vừa gọi điện thoại tới, đồng ý để hai người xem hồ sơ, nhưng chỉ có thể xem ở đây thôi.”