Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 617



CHƯƠNG 617

Tống Vy thấy vậy nâng khuôn mặt con gái lên: “Con gái, mẹ biết các con không thích cô Lâm nhưng một lát nữa cô ấy đến các con không được thể hiện thái độ không vui của mình ra ngoài đâu, biết chưa? Như vậy sẽ khiến cô Lâm tưởng rằng chúng ta không chào đón cô ấy, như thế thì ba con cũng khó xử.”

“Con biết rồi ạ.” Cô bé hơi bĩu môi.

Tống Vy xoa khuôn mặt mềm mại của cô bé rồi buông ra, cô nhìn sang Tống Hải Dương bên cạnh đang ngồi xoay rubik: “Hải Dương, lúc không có mẹ ở đây, con nhất định phải bảo vệ em, cố gắng luôn ở bên cạnh em, tránh tiếp xúc với cô Lâm kia. Mẹ tin con sẽ làm được, đúng không?”

Cô xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.

Cậu bé gật đầu: “Mẹ yên tâm đi, con biết nên làm gì mà.”

“Vậy thì tốt.” Tống Vy mỉm cười, cọ trán vào trán cậu: “Mẹ tin tưởng con. Mẹ biết Hải Dương là đàn ông con trai, nhưng dù sao con cũng chỉ là một đứa trẻ. Nếu cô Lâm kia nhất quyết muốn đến gần bọn con thì con cứ gọi cho mẹ, biết chưa?”

“Con biết rồi ạ.” Tống Hải Dương trả lời.

Sau đó, Tống Vy lại dặn dò Tống Dĩnh Nhi thêm mấy câu nữa, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ của ô tô.

Đôi môi đỏ của Tống Vy hơi mím lại, cô biết hai người Đường Hạo Tuấn đã quay về rồi, vậy là liền dắt tay hai đứa trẻ ra ngoài biệt thự.

Bên ngoài biệt thự, Đường Hạo Tuấn đang đỡ Lâm Giai Nhi xuống xe.

Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy cảnh này, đôi môi nhỏ càng bĩu ra hơn.

Cô bé không thích nhìn thấy ba mình đứng gần người phụ nữ khác như vậy.

Cô bé chỉ chấp nhận được việc ba ôm mẹ và cô bé thôi.

Tống Dĩnh Nhi lập tức giằng tay mình ra khỏi tay của Tống Vy rồi chạy về phía của Đường Hạo Tuấn: “Ba ơi, bế!”

“Dĩnh Nhi!” Tống Vy không ngờ con bé lại làm như vậy, đôi lông mày thanh tú hơi nheo lại, cô định gọi con bé về.

Nhưng Tống Dĩnh Nhi không hề quan tâm, chạy thẳng một mạch ra chỗ của Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn dừng lại, nhìn thấy con gái đang chạy như bay tới, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên ôn hòa hơn. Anh buông cánh tay của Lâm Giai Nhi, khom người ôm cô bé lên.

Cô bé dựa vào trong lòng Đường Hạo Tuấn rồi len lén nhìn về phía Lâm Giai Nhi đứng bên cạnh, hừ một tiếng.

Bàn tay giấu trong ống tay áo dài rộng của Lâm Giai Nhi lập tức siết chặt lại.

Con bé đáng chết này, không những cướp Đường Hạo Tuấn của cô ta mà còn dám chọc điên cô ta như vậy!

Lửa giận bùng lên trong lòng Lâm Giai Nhi nhưng trên mặt cô ta vẫn cố nở một nụ cười: “Hạo Tuấn, đây là con gái của cô Tống đúng không?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời trực tiếp mà chỉ gật đầu một cái: “Cũng là của tôi nữa.”

Khuôn mặt cô ta cứng đờ, sau đó liền nói: “Xinh gái thật đấy, về sau lớn lên nhất định sẽ giống cô Tống.”

Nói rồi, cô ta giơ tay với đứa trẻ trong lòng Đường Hạo Tuấn: “Xin chào người bạn nhỏ, cháu tên là gì?”

Tống Dĩnh Nhi nhìn bàn tay cô ta rồi lại hừ một tiếng, cô bé ngoảnh đầu đi chỗ khác, chỉ để Lâm Giai Nhi nhìn thấy gáy mình, hoàn toàn không có ý định muốn nói chuyện với cô ta.

Lâm Giai Nhi tức giận muốn cho con bé này mấy cái bạt tai, để con bé biết cô ta cũng không phải là người dễ trêu chọc.