Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 77: “được Lát Nữa Tôi Sẽ Nói Với Thầy”





Nghĩ thế, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi cửa hàng.

Vài hôm sau, đến sinh nhật Đường Hạo Minh.

Bởi vì bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ đến chỗ Giang Hạ, sau đó gọi taxi đến khách sạn.

Lúc cô đến, trong bữa tiệc đã có rất nhiều người
Tống Vy nhìn thoáng qua, thấy trên cơ bản đều là người cô không quen, lập tức bưng ly rượu vang đỏ đi vào một góc vắng vẻ, chờ bữa tiệc bắt đầu.


Đợi hơn mười phút, cô đột nhiên nhìn thấy một người, mắt lóe lên vẻ kinh ngạc vui mừng, đứng dậy đi về phía người nọ: "Ông Uông” Người nọ nghe thấy giọng cô, ngừng trò chuyện với những người khác, quay người qua: “Là Tiểu Tống à” “Là tôi, không ngờ lại gặp được ông Uông.

Tổng Vy cười vươn tay với ông.

Ông Uông bắt tay với cô: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ, cô về lúc nào thế?” “Về gần một tháng rồi” Tống Vy nói.

Ông Uông gật đầu: “Đúng rồi, thầy của cô có khỏe không?” “Vẫn như cũ, nhưng trước khi tôi về nước, thầy cố ý dặn dò tôi, nếu gặp được ông Uông thì bảo tôi hỏi ông, khi nào ông trả bàn cờ thua lại cho ông ấy” Tống Vy như cười như không nhìn ông.

Ông Uông lập tức xấu hổ cười: "Ha ha, lần sau, lần sau đi”
“Được, lát nữa tôi sẽ nói với thầy” Tống Vy che môi cười.

Người này là chủ tịch tập đoàn Công thị, vì cũng thích chơi cờ vây giống thầy, nên đã trở thành bạn vong niên với thầy.

Trong lúc Tống Vy và ông Uông đang trò chuyện vui vẻ, một giọng nói đầy hiền hòa vang lên: “Vy, con quen với tổng giám đốc Công sao?” Tống Huy Khanh bưng ly rượu đi đến.


Tống Vy thấy ông, nụ cười nhạt đi.

Ông bông thấy cô không chào đón người đến, nhướng mày: “Tiểu Tống, ông ấy là.” Không đợi Tống Vy trả lời, Tống Huy Khanh đã chủ động nói: “Tôi là ba của Vy, xin chào tổng giám đốc Uông” Ông vươn tay với ông Uông.

Ông Uông không thèm để ý.

Tổng Huy Khanh hơi xấu hổ, nhưng không lâu sau, ông buông tay xuống, oán trách nhìn Tống Vy: “Cái con bé con, sao con lại không nói cho ba biết con quen biết với tổng giám đốc Uông chứ?”
“Ba, ba tìm con có việc gì không?” Tống Vy nổi đầy da gà khi nghe thấy giọng điệu của ông.

Đừng tưởng là cô không phát hiện ra, bởi vì cô quen biết với ông Uông nên ông ta mới cố ý giả vờ làm một người ba hiền.

“Ba không đến tìm con, ba tìm tổng giám đốc Uông” Tống Huy Khanh dời mắt nhìn ông Uông, cười vô cùng nhiệt tình: “Ông Uông, đây là danh thiếp của tôi”
Ông đưa danh thiếp sang.

Lần này ông Uông lại nhận lấy: “Tổng giám đốc công ty Tổng thị?” “Đúng vậy” Tống Huy Khanh gật đầu.


Ông Uông tiện tay bỏ danh thiếp vào túi: “Ông có chuyện gì sao?”
“Là thế này ông Uông, ông cũng biết dạo gần đây công ty chúng tôi khó khăn."
"Ông muốn tìm tôi góp vốn sao?” Đã nói đến nước này, sao ông Uông còn không hiểu.

“Đúng vậy” Tống Huy Khanh gật đầu.

Ông tốn rất nhiều tiền của mới lấy được thiệp mời sinh nhật của cậu cả nhà họ Đườngcũng vì muốn tìm người phụ trách của các công ty khác góp vốn.

Tuy đã bảo vệ được Tổng thị, nhưng cũng không còn bao nhiêu tiền mặt để duy trì sản xuất, cứ kéo dài mãi, Tống thì cũng sẽ phá sản, cho nên ông không thể không mặt dày mày dạn đi kiếm quan hệ khắp nơi.

Tổng giám đốc Tống, tôi nhớ hình như con gái của ông là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường mà, ông có một cậu con rể giỏi đến thế, sao không đi tìm anh ta đi?”
Ông bông hỏi, sau đó giống như nhớ đến gì đó, kinh ngạc nhìn Tổng Vy: “Cô Tống là con gái của ông, vậy không phải cô ấy chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường sao?”