Long Phượng Tương Phùng (Tình Trường Uyên Ương Chuyện)

Chương 1



Trong một căn phòng hoa lệ ấm áp tại kinh đô, một tiếng gọi lặp đi lặp lại hai, ba lần:

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ. Ngươi mau dậy cho ta, con phế vật này!"

Khuôn mặt xinh đẹp khẽ động, cô nàng dần lấy lại ý thức. Do đột ngột bị đánh ngất, cô vẫn còn thấy choáng váng nên chưa thể thích nghi được với tình cảnh trước mặt. Y khẽ nhíu mày, cảm giác đau đầu trong giây lát lại ập đến.

"Coi kìa, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi cơ."

Người đứng trước mặt cô lên giọng châm biếm. Cô như ý thức được điều gì, lập tức mở bừng hai mắt, ép buộc bản thân tỉnh táo. Nhìn xuống hai tay đang bị trói chặt, trong mắt cô chợt loé rồi lại bình thản, tình cảnh này có lẽ cô cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.

Một giọng nói đanh chua lại cất lên, lần này ả tiến lại phía cô ánh mắt tràn ngập sự chán ghét. Đối diện với đôi mắt kia, cô vô cùng bình tĩnh. Người kia không nghĩ tới ở trong tình cảnh này mà cô vẫn bày ra khuôn mặt lãnh đạm như vậy nên có chút ngạc nhiên xong rất nhanh liền biến mất. Y cúi xuống nâng cằm cô, tiện tay giật chiếc khăn quấn quanh miệng cô:

"Đại tiểu thư à đại tiểu thư, chẳng ngờ đã là phế nhân rồi mà vẫn bị nhắm đến. Có kinh hỉ không? Nhưng nếu có trách thì trách ngươi bất tài vô dụng, lại dám vọng tưởng với tới cành cao là thái tử Tần Phong. Ngươi xứng sao?"

Cô hơi giật mình vì nhận ra người trước mặt là muội muội cùng cha khác mẹ của cô, tên Kiều Đào.

Tuy rằng mang trong mình cái danh phận đại tiểu thư danh gia vọng tộc, nhưng suốt mười tám năm qua nàng đã chịu vô vàn bất công. Thân thể bẩm sinh đã yếu đuối bệnh tật, vừa không thể luyện võ công lại cũng chẳng thể tu luyện. Lúc nào cũng bị người đời chế giễu, khinh bạc. Là đích trưởng nữ của Kiều gia, đáng lẽ nàng là người sẽ gánh vác trọng trách lớn lao, kế thừa gia tộc. Nhưng phế nhân thì việc trở thành người đứng đầu gia tộc đã quá xa vời với y. Từ khi sinh nàng ra, mẫu thân lâm bệnh nặng. Việc trong nhà luôn giao cho Thẩm Dạ quản thúc. Bà ta giữ địa vị là thứ thiếp, vốn không được coi trọng. Nhưng mẹ con họ chưa từng để mẹ con cô vào mắt, thậm chí luôn luôn tìm cách trừ khử mẹ con cô để được lên làm chính thất.

"Nhị muội, nàng cũng thực là lao tâm khổ tứ, vì để giết ta mà không từ thủ đoạn. Hay cho cái gọi là chị em nghĩa nặng tình thâm. Toàn lời dối trá!"

Nàng bật cười châm biếm, đôi mắt kia trong căn phòng thiếu sáng, phút chốc lại loé tinh quang khiếp người.

Kiều Đào tức tối, vung tay định đánh nàng nhưng rồi lại ngừng lại:

"Được, được. Ngươi cứ kêu than mãi đi. Mà.. kể ra mẹ mày chết vẫn còn quá nhẹ nhàng nhỉ?"

Kiều Nhan sững lại:

"Ý cô là gì?"

Ả nhún vai, cười cợt:

"Cũng chẳng có gì. Chỉ là.. muốn tỷ đoàn tụ với người đàn bà ngu ngốc ấy dưới âm phủ thôi. Biết đâu bà ta đến chết rồi vẫn quằn quại vì đau đớn."

"Là.. là sao?"

Nàng vẫn cho rằng, mẹ nàng vì bệnh nặng mà không qua khỏi. Nhưng giờ ngẫm lại, mặc dù bà mang trọng bệnh nhưng không thể chỉ sau một đêm liền đột ngột qua đời.

Thấy vẻ mặt hoang mang của nàng, ả bật cười đầy đắc ý:

"Ahaha, đồ ngu!

Thôi được, dù sao ngươi cũng chết. Ta chẳng có lý do gì để giữ bí mật với một kẻ sắp chết cả. Cái chết của mẫu thân ngươi, đều nhờ chính tay mẹ con ta ép bà ta uống thuốc độc tự vẫn.

Đương nhiên, chẳng một ai biết điều đó cả. Bà ta lâu nay bệnh tật, mà chết rồi thì người khác cũng chỉ nghĩ bà ta chết vì bệnh."

Ánh mắt từ ngỡ ngàng dần chuyển sang trạng thái tuyệt vọng đầy căm phẫn. Nàng cắn chặt răng, gằn giọng:

"Mẫu thân ta đã đắc tội mẹ con các người chỗ nào? Hà cớ gì phải đuổi cùng giết tận.. thủ đoạn tàn nhẫn tiểu nhân như vậy.."

"Bà ta được làm chính thê là đã mang tội rồi. Lại còn sinh ra đứa nghiệt chủng như ngươi thì địa vị và tài sản mẹ con ta khó mà có được."

Kiều Nhan phẫn nộ lao vào phía Kiều Đào.

"Ta giết ngươi!"

Với hai tay bị trói chặt, nàng bất lực chẳng thể làm gì. Kiều Đào nhếch mép:

"Đại tỷ à, ngay từ đầu tỷ không nên được sinh ra.."

Ngắt lời, ả rút cây dao găm từ trong tay áo, từng nhát một dọc da của Kiều Nhan. Nàng gào khóc trong đau đớn, cố vùng vẫy nhưng đều bị đầy tớ của muội muội giữ chặt.

Hôm nay, vốn dĩ là ngày trọng đại nhất trong đời người con gái. Ngày diễn ra hôn lễ giữa nàng và thái tử Tần Phong. Lại chẳng ngờ đến, đây cũng là lần cuối cùng nàng có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Dù biết thái tử chẳng yêu gì nàng, nhưng trong ngày tân hôn lại bỏ mặc sống chết của nàng, quả thực.. quá tàn nhẫn.

Máu từ cơ thể nàng chảy ra làm bẩn đi bộ hỷ phục trên người. Bọn chúng lột bỏ từng lớp y phục, tiếp tục dóc da thịt nàng tới chết. Căn phòng phút chốc nhuốm máu tươi trộn cùng những dải lụa đồng màu được trang trí quanh phòng tân nương.

Nàng ôm hận, oán khí dâng lên ngập trời. Mưa to gió lớn ập tới như thể đang khóc than cho một linh hồn đáng thương, vừa hờn giận những kẻ không có nhân tính.

"Ta không cam tâm, vì cái quái gì phải tha thứ cho lũ người không bằng cầm thú đó? Ghê tởm, thật sự quá ghê tởm."

Nàng nghiến chặt răng khiếp đảm cùng sự oán hận bủa quanh, cứ vậy mà thoi thóp rồi từ trần. Đến khi cơ thể đã dần nguội lạnh, linh hồn nàng còn sót lại một chút ý thức, nàng dùng toàn bộ số hồn phách của mình để kêu gọi linh hồn khác cải tử hoàn sinh trên chính thân xác của nàng.

"Thay ta, rửa sạch mối thù!"

Tại cùng thời điểm đó, ở một thế giới song song thuộc thế kỷ 22. Một thiếu nữ cùng tên. Y là sát thủ ngầm đứng đầu những sát thủ mạnh nhất thế giới. Được mệnh danh là tử thần đoạt mạng. Cô vừa hay hoàn thành nhiệm vụ cuối ngày, lại chẳng ngờ sơ xuất bị bom nổ chết. Cô được chuyển sinh sang thế giới khác bởi lời kêu gọi của ai đó.

"Ai? Ai đang gọi ta?"

Cảm nhận được luồng nước lạnh trên mặt, Kiều Nhan khẽ động mí mắt. Trước mặt xuất hiện một cánh tay, nàng theo bản năng nắm chặt. Động tác nhanh nhẹn kéo mạnh đối phương lại mà ghì chặt vào cổ:

"Ai?"

Nàng lạnh giọng hỏi. Ánh mắt sắc bén loé tia sát khí.

"A đau em, tiểu thư!"

Nữ tử kia bị đau lập tức đáp. Chiếc khăn lau mặt cho nàng theo đó mà bị rơi xuống đất.

"Cô, vừa gọi tôi là gì?"

"Tiểu.. tiểu thư."

Bấy giờ, trong đầu nàng hiện lên một loạt hình ảnh với cơn đau dữ dội ùa về. Nàng ôm chán, miệng lẩm bẩm.