Long Tế

Chương 4: Quyết không để cô ấy hối hận



Hạ Mộng Dao cắn chặt đôi môi trắng bệch, đôi mắt đẹp dần dần đỏ lên. Cô ấy biết mẹ mình nói đúng, Trần Phong đúng là không có tương lai, lý trí cũng nói với cô ấy là nên rời xa anh từ lâu rồi.

Nhưng lần nào nghĩ đến ánh mắt dịu dàng yêu chiều nhìn mình của Trần Phong, Hạ Mộng Dao lại bất giác mềm lòng.

Đúng vậy, người đàn ông này không có tương lai, nhưng ngày nào anh cũng dậy sớm để nấu cháo vì một câu dạ dày khó chịu cô vô tình nói ra, ba năm nay ngày nào cũng vậy, chưa từng đứt quãng.

Người đàn ông này không có bản lĩnh gì, nhưng trong ba năm nay cho dù mưa gió bão bùng, ngày nào anh cũng đưa cô ấy đi làm, đón cô ấy tan ca, sau khi thấy cô ấy an toàn vào trong công ty rồi mới đi.

Trong ba năm nay, người đàn ông này đã làm quá nhiều việc vì Hạ Mộng Dao.

Không biết từ lúc nào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đã đẫm nước mắt.

“Mộng Dao, chẳng lẽ con… đã yêu Trần Phong rồi?” Lâm Lan nhìn dáng vẻ này của con gái mình với vẻ không thể tin được. Đây có còn là cô con gái cao ngạo giống như khổng tước của bà ấy không?

Hạ Mộng Dao không nói gì, cô ấy đã khóc không ra tiếng rồi.

Cô ấy cũng không biết phải làm thế nào.

Khi nhìn Hạ Mộng Dao khóc như mưa, Lâm Lan thấy lòng mình rối như tơ vò, đây là điều bà ấy không ngờ được. Khi Hạ Mộng Dao kết hôn, bà ấy ra sức phản đối, nhưng lại không thắng được Hạ Vệ Quốc, cuối cùng chỉ có thể để hai người ở bên nhau.

Nhưng Lâm Lan hiểu con gái mình, con bé còn kiêu ngạo hơn cả bà năm đó. Cho nên Lâm Lan rất tự tin rằng chắc chắn Hạ Mộng Dao sẽ không để ý đến đồ vô dụng Trần Phong này. Chỉ cần qua hai, ba năm, khi Hạ Mộng Dao nhìn thấu bản chất của Trần Phong, không cần bà ấy nói, cô ấy sẽ chủ động rời xa Trần Phong.

Nhưng lần này Lâm Lan đã bị nghiệp quật!

Con gái bà ấy không những không rời xa cái thằng vô dụng kia, mà hình như lại còn yêu nó!

“Mộng Dao, mẹ biết là Trần Phong rất tốt với con, nhưng con phải hiểu, khi hai người muốn sống với nhau cả đời thì phải suy nghĩ đến rất nhiều thứ, không thể chỉ suy nghĩ đến việc người kia có tốt với con không. Với điều kiện của con, con hoàn toàn có thể tìm một người đàn ông vừa tốt với con lại vừa giàu có…”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tin Trần Phong.” Lâm Lan còn muốn khuyên nhủ nhưng Hạ Mộng Dao đã trực tiếp ngắt lời bà.

Lúc này Hạ Mộng Dao kiên định nghe theo suy nghĩ trong tim mình, cho dù người đàn ông này vô dụng thế nào, cô ấy cũng không rời xa anh ấy. Đây là số phận của cô ấy!

“Haiz, Mộng Dao, con sẽ hối hận thôi…” Lâm Lan thở dài, nhìn biểu cảm của Hạ Mộng Dao, bà ấy biết rằng có nói bao nhiêu cũng vô ích.

Hối hận sao? Không, không đâu! Anh quyết không khiến em phải hối hận!

Trần Phong nắm chặt tay ở bên ngoài cửa.

Con tin Trần Phong.

Anh đã đợi câu này suốt ba năm!

Mộng Dao, cảm ơn em, từ giây phút này trở đi, cho dù cả thế giới làm em hối hận thì Trần Phong này sẽ không làm em hối hận!

Trần Phong quay người sải bước rời đi. Bắt đầu từ bây giờ, anh lại có thêm một nhiệm vụ là khiến Hạ Mộng Dao trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!

Anh phải khiến Lâm Lan nhìn thấy đồ vô dụng là anh cũng có thể mang lại hạnh phục cho người phụ nữ anh yêu!

“Cậu chủ, bây giờ cậu có thời gian không?” Trần Phong vừa ra khỏi viện đã nhận được điện thoại của Trần Trung.

“Có chuyện gì?” Trần Phong cau mày, hôm qua anh đã dặn dò Trần Trung nếu không có việc gì quan trọng thì đừng gọi điện thoại cho anh, anh không muốn cuộc sống bình yên của mình bị phá vỡ.

“Cậu chủ, tôi thấy cậu vẫn chưa có chỗ ở tại Thương Châu nên tối qua tôi đã tự ý quyết định mua một căn biệt thự cho cậu từ chỗ của Thẩm Hồng Xương, ở ngay trên núi Ngọc Tuyền. Cậu chủ, nếu cậu thấy tiện thì bây giờ có thể qua đó xem.” Trần Trung nói với giọng điệu lấy lòng, tối qua sau khi gọi điện cho Trần Trấn Nam, Trần Trung biết rằng cho dù Trần Phong là con riêng thì anh cũng không phải người ông ấy có thể đắc tội được. Nên Trần Trung đã mua ngôi biệt thự tốt nhất ở trên núi Ngọc Tuyền, coi như quà xin lỗi tặng cho Trần Phong.

Biệt thự? Trần Phong muốn từ chối theo bản năng, tuy đã có được tài sản trăm tỉ nhưng bây giờ anh không muốn quá phô trương mà thích kín đáo hơn, anh mong thân phận của mình là con rể nhà họ Hạ mà không phải là người giàu nhất Thương Châu.

Nhưng sau khi nghe thấy ba chữ núi Ngọc Tuyền, Trần Phong đã đổi ý.

Vì Hạ Mộng Dao từng nói một câu là rất thích môi trường ở núi Ngọc Tuyền, sau này kiếm được tiền sẽ mua một căn nhà ở đó, buổi sáng nào cũng leo núi ngắm mặt trời mọc.

Lúc đó Trần Phong không mua được nhà ở núi Ngọc Tuyền. Đừng nói là nhà, tiền lương của anh còn không mua được cái nhà vệ sinh ở đó.

Vì núi Ngọc Tuyền giáp sông giáp núi, cảnh sắc mê hoặc lòng người, lại thêm phong thủy cực tốt, nên giá nhà trên ngọn núi này đắt nhất Thương Châu, giá một mét vuông của ngôi nhà bình thường đã là một trăm nghìn tệ rồi…

Trần Phong cất bước đến khu biệt thự cao cấp.

Có thể nói là nếu không có nhà họ Trần, cả đời này Trần Phong cũng không mua được nhà ở núi Ngọc Tuyền.

Nhưng sau khi có nhà họ Trần, không cần Trần Phong chủ động mua, Trần Trung đã mua cả căn biệt thự đặt ngay trước mặt anh rồi.

Cũng được, nhận lấy đi, Trần Phong thở dài trong lòng, cứ coi như đây là quà tặng cho Hạ Mộng Dao đi. Nhưng làm thế nào để Hạ Mộng Dao nhận món quà này cả một vấn đề.

“Được, tôi sẽ qua đó xem.” Sau khi nghĩ thông suốt, Trần Phong trả lời.

“Cậu chủ, bây giờ tôi sẽ cho xe đến đón cậu.”

“Không cần đâu, để tôi tự qua đó.” Trần Phong nói, núi Ngọc Tuyền cách bệnh viện cũng không xa lắm, huống chi anh cũng không muốn quá lộ liễu.

“Vâng cậu chủ.” Trần Trung cũng không dám nói nhiều lời.

Trần Phong lái xe điện ven theo đường cái đi đến núi Ngọc Tuyền.

Là khu vực dành cho người giàu có nổi tiếng ở thành phố Thương Châu, công tác bảo vệ an toàn ở núi Ngọc Tuyền làm hết sức đến nơi đến trốn.

Cho dù là một khu nhà ở bình thường ở sườn núi chỗ nào cũng có bảo vệ, những hộ sống ở nơi thế này không cần lo về vấn đề an toàn.

Đến khu vực biệt thự ở sau núi, việc bảo vệ an toàn càng nghiêm ngặt hơn.

Nếu nói khu vực nhà ở ở sườn núi dành cho người giàu có ở thành phố Thương Châu, vậy thì những hộ sống ở khu biệt thự trên đỉnh núi không chỉ được miêu tả bằng từ giàu có nữa.

Chỉ có chín căn biệt thự xây dựng trên đỉnh núi.

Người ở trong mấy căn biệt thự này toàn là những nhân vật có máu mặt ở thành Thương Châu như người có quyền thế nhất ở thành phố Thương Châu Lý Tuấn Thành, Thẩm Hồng Xương người giàu có nhất thành phố Thương Châu…

Đây là nơi tụ họp của những nhân vật đứng đầu tầng lớp quyền quý ở thành phố Thương Châu.

Có thể thấy rằng muốn mua một căn biệt thự tại đây phải trả cái giá lớn thế nào, e rằng chỉ có tiền thôi vẫn chưa được, còn phải có thế!

Đương nhiên là Trần Trung có cái thế này, là quản gia của nhà họ Trần, dòng họ giàu có nhất ở thủ đô, chỉ có ở trước mặt Trần Trấn Nam, Trần Trung mới để lộ mặt hèn mọn của mình.

Nhưng ở bên ngoài, thân phận của Trần Trung không hề kém những người quyền quý kia, thậm chí còn vượt trội hơn, dù sao thì thế lực đứng sau ông ấy là nhà họ Trần! Nhà họ Trần xưng vương xưng bá ở thủ đô toàn là những người quyền quý!

“Này, cậu kia, đứng lại cho tôi!” Trần Phong vừa đỗ xe ở cổng khu biệt thự thì có một giọng nói gọi anh lại.

Một đống bảo vệ mặc đồng phục bảo vệ màu đen vây quanh anh.