Theo lời Lưu Viễn Chí ra lệnh.
Hai tên vệ sĩ áo đen vọt thẳng đến chỗ Hồ Nhất Thống, ngay sau đó là một trận đánh tơi bời! Trong lúc nhất thời, toàn bộ hành lang đều tràn ngập tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của Hồ Nhất Thống.
Mà mấy người vệ sĩ Hồ Nhất Thống mang tới thấy vậy cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Dù sao đây chính là do chủ tịch Lưu Viễn Chí ra lệnh.
Mặc dù bọn họ là vệ sĩ của Hồ Nhất Thống, nhưng suy cho cùng cũng là người của Tập đoàn Viễn Chí.
Cho nên dù có là bọn họ thì cũng không dám phản kháng.
Rất nhanh Hồ Nhất Thống bị đánh không thành hình dạng gì nữa, cả người chú ta trông giống như đầu heo.
Thấy vậy, ánh mắt của Lưu Viễn Chí rơi vào trên người Trần Đông Khôn, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Chuyện này khiến cho cả người Trần Đông Khôn đều không tự chủ được run lên, sau đó vội xin tha nói: "Chủ tịch Lưu, tôi chỉ nghe lệnh làm việc, việc này không liên quan gì tới tôi!"
Vào giờ phút này, coi như ông ta có ngu ngốc đi nữa thì cũng biết mình và Hồ Nhất Thống hợp tác làm ra chuyện phá dỡ nhà bị bại lộ.
Nhưng mà ông ta có biết cũng đã muộn rồi.
Lưu Viễn Chí vốn cũng không muốn nói nhảm với ông ta, ông ấy trực tiếp ra lệnh với năm tên vệ sĩ do Hồ Nhất Thống mang tới: "Nếu như các người không muốn bị liên lụy, vậy hãy hung hăng đánh ông ta cho tôi!"
Nói xong, Lưu Viễn Chí chỉ vào Trần Đông Khôn.
Đầu tiên là những vệ sĩ kia sững sờ, sau đó bọn họ không nói hai lời mà tranh nhau chen lấn vọt tới chỗ Trần Đông Khôn, sau đó nữa là một trận quyền cước đấm đá với Trần Đông Khôn.
Lúc đầu trên người Trần Đông Khôn đã bị thương, bây giờ lại đụng phải năm tên vệ sĩ khỏe mạnh đấm đá, ông ta suýt chút bị đau đến chết rồi.
Vào giờ phút này, thật là Trần Đông Khôn muốn khóc lên.
Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới,, cuối cùng cứu binh mình gọi tới lại là người sẽ đánh mình.
Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ hành lang đều là tiếng kêu la oai oái của Hồ Nhất Thống và Trần Đông Khôn, phải gọi là rất bi thảm.
Tình cảnh này làm hai mẹ con nhà họ Hà nhìn đến ngây người.
Nhất là Diêu Tĩnh.
Trần Đông Khôn đã từng là người không ai dám động đến ở trong mắt của bà ta, vậy mà giờ đây ông ta lại bị đè xuống đất hung hăng đánh đập giống như một con chó chết.
Đây là chuyện trước kia bà ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Lưu Viễn Chí quay người nhìn Diệp Thu, ông ấy vẫn luôn kính cẩn hỏi: "Cậu Diệp, cậu còn có đề nghị gì về chuyện liên quan đến phá dỡ không?"
"Ầy, hộ gia đình đó ở kia kìa, ông hỏi dì ấy xem có ý kiến gì không?" Diệp Thu chỉ vào hai mẹ con Diêu Tĩnh người, thản nhiên nói.
"Được!"
Lưu Viễn Chí nhẹ gật đầu, ông ấy lập tức vội vàng xoay người đi tới trước mặt Diêu Tĩnh, vẻ mặt áy náy nói: "Chào bà, chuyện liên quan tới cưỡng chế phá dỡ trước đó, Lưu Viễn Chí tôi ở đây trịnh trọng nói lời xin lỗi với bà. Xin bà yên tâm, về phần khoản bồi thường phá dỡ, tôi nhất định sẽ lấy giá tiền cao nhất trên trên thị trường để bồi thường cho bà."
"Mặt khác, chuyện phá dỡ nhà lần này là sai lầm lớn của Tập đoàn Viễn Chí chúng tôi, cho nên tôi sẽ đền bù tổn thất cho bà một căn nhà ở trung tâm thành phố ngoài định mứ. Hai ngày sau tôi sẽ phái người đưa chìa khoá đến tận tay bà, không biết thế này bà có hài lòng không?"
Nghe vậy, cả người Diêu Tĩnh đều sững sờ, bà ta che mặt khiếp sợ.
Khoản bồi thường phá dỡ dựa theo giá cả cao nhất trên thị trường, đây đã coi như là chiếm được lợi nhuận không nhỏ.
Căn nhà của bà ta tầm bảy mươi mét vuông, nếu bị phá dỡ thì ít nhất có thể thu được bồi thường hơn trăm vạn! Đương nhiên đây còn không phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng nhất phải là Lưu Viễn Chí còn phải đền bù tổn thất cho bà ta là một căn nhà ở trung tâm thành phố! Hiện tại lấy giá nhà ở trung tâm thành phố ra xem, rẻ nhất cũng đã ba vạn đồng một mét vuông! Xem như loại nho nhỏ chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, làm sao giá trị cũng phải hơn hai trăm vạn! Đây quả thực là nhặt được một lợi ích siêu to khổng lồ! Có khoản bồi thường phá dỡ hơn một trăm vạn, lại thêm một bộ căn nhà mới ở trung tâm thành phố.
Sau này nhà bọn họ có thể trực tiếp gia nhập cuộc sống tầm trung rồi.
Dù có không làm gì hết thì bọn họ cũng không phải lo chuyện ăn uống! Điều này khiến cho Diêu Tĩnh có cảm giác như vừa trúng giải độc đắc!
"Ông... Ông nói đều là thật sao?" Diêu Tĩnh nháy mắt nhìn Lưu Viễn Chí, vẻ mặt không dám tin hỏi.
"Đương nhiên là thật, lấy quan hệ giữa bà và cậu Diệp, đương nhiên tôi sẽ không lừa gạt bà!" Lưu Viễn Chí mỉm cười gật đầu.
Hiển nhiên, ông ấy đã xem Diêu Tĩnh và Hà Tình Tình là bạn bè thân thiết với Diệp Thu.
Mà hành động lần này của ông ấy cũng hoàn toàn là vì báo ơn.
Nghe vậy, trên mặt Diêu Tĩnh lập tức đầy kích động, bà ta tranh thủ thời gian quay đầu nhìn sang Diệp Thu.
Bà ta biết, lần này nhà mình được lợi là do dính ánh sáng của Diệp Thu.
Nếu không có Diệp Thu.
Đừng nói nhà mới, mà khoản bồi thường phá dỡ cũng không có.
Thậm chí ngay cả mình và con gái đều gặp nạn.
Nghĩ tới đây, Diêu Tĩnh vô cùng biết ơn Diệp Thu. Bà ta quỳ bịch một tiếng xuống trước mặt Diệp Thu, mặt mũi đầy biết ơn nói: " Cậu Diệp, thật sự là rất cảm ơn cậu, cậu chính là người có ơn rất lớn với nhà họ Hà chúng tôi!"
Nói xong, Diêu Tĩnh quay đầu nhìn Hà Tình Tình vội vàng nói: "Tình Tình, còn không nhanh quỳ xuống với cậu Diệp đi!"
Hà Tình Tình vốn đang bị khiếp sợ, cô ta nghe vậy cũng lập tức lấy lại tinh thần bước đến quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu vội vàng đi lên đằng trước, một tay anh vịn chặt Hà Tình Tình, một tay khác lại đỡ Diêu Tĩnh đứng dậy mới cười nói: "Dì Diêu, Tình Tình, hai người làm gì thế? Đền bù tổn thất do việc phá dỡ vốn là chuyện hai người nên có được. Hai người không cần khách sáo như thế, nếu không tôi sẽ ngại đó!"
"Diệp Thu, lần này thật sự cám ơn anh!" Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, vẻ mặt thành thật nói.
Trong lòng của cô ta đã hiểu.
Nếu như không có Diệp Thu, nhà mình sớm đã cửa nát nhà tan rồi.
Mà do Diệp Thu xuất hiện đã thay đổi tất cả.
Điều này khiến cho cô ta vô cùng biết ơn Diệp Thu, thật sự cô ta không biết nên cảm ơn Diệp Thu như thế nào cho thỏa đáng nữa.
"Không cần khách sáo, dù sao chúng ta cũng là bạn mà!" Diệp Thu khoát tay áo, khẽ cười nói.
Anh lập tức quay đầu nhìn sang Lưu Viễn Chí, thản nhiên nói: "Theo tôi được biết, tiểu khu này còn có rất nhiều hộ gia đình khác cũng bị Trần Đông Khôn uy hiếp, bọn họ bị ép buộc đồng ý với phá dỡ giá thấp, tôi hi vọng chuyện này cũng có thể mau chóng được giải quyết!"
"Xin cậu Diệp hãy yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đích thân giám sát dự án này. Tất cả người bị ép buộc ký hợp đồng, tôi đều sẽ trả lại tiền đền bù tổn thất dựa theo giá gốc cho bọn họ!" Lưu Viễn Chí vội vàng bảo đảm nói.
"Ừ, vậy là tốt rồi!" Diệp Thu hài lòng nhẹ gật đầu.
"Cậu Diệp, câu tính xử lý hai người kia như thế nào?" Lưu Viễn Chí chỉ vào Hồ Nhất Thống và Trần Đông Khôn bị đánh đến kêu thảm thiết, trông không còn hình người nữa rồi. Ông ấy rất kính cẩn hỏi.
"Ông xem đó mà làm thôi!" Diệp Thu thản nhiên nói.
"Được!" Lưu Viễn Chí nhẹ gật đầu, ông ấy lập tức ra hiệu bọn vệ sĩ dừng tay.
"Chủ tịch tha mạng!" Hồ Nhất Thống và Trần Đông Khôn vội vàng bò dậy từ dưới đất, bọn họ quỳ gối trước mặt Lưu Viễn Chí để cầu xin tha thứ.
"Hồ Nhất Thống, từ hôm nay trở đi, cậu không còn là Phó tổng giám đốc Tập đoàn bất động sản Viễn Chí nữa. Trong vòng một ngày, cậu phải trả lại tất cả khoản bồi thường mà cậu đã tham ô về cho công ty, sau đó chủ động đi đến đồn cảnh sát tự thú. Cậu cũng đừng hòng có ý bỏ trốn, nếu không thì cậu cũng biết hậu quả rồi đó!" Lưu Viễn Chí trừng mắt nhìn Hồ Nhất Thống, giọng điệu lạnh lùng nói.
Hồ Nhất Thống nghe vậy, sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch.
Chú ta biết mình xong đời rồi.
Bản thân đã tham ô nhiều tiền như vậy, chắc chắn mình sẽ phải ngồi tù đến mục xương!
Nghĩ đến đây, Hồ Nhất Thống cảm thấy vô cùng tuyệt vọng!