Long Thần Ở Rể

Chương 166: C166



Vừa dứt lời.

Không chỉ có Anh Hào ngây ngẩn.

Tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Thẩm Mộng Dao đều choáng váng.

Giờ phút này.

Ai cũng đều nhìn về phía Diệp Thu, như thể đang nhìn một tên điên vậy! Diệp Thu thực sự muốn để cho Anh Hào gọi người từ bang Liệt Hỏa đến giúp đỡ sao?

Không phải là điên rồi đấy chứ?

Có biết bang Liệt Hỏa đến giúp kia là hạng người nào không?

Một khi được điều động.

Sơ sơ thôi cũng có thể phái hàng trăm người đến rồi! Đến khi ấy, mỗi người một ngụm nước miếng đã nhấn chìm chết Diệp Thu rồi.

Không thể không nói.

Hành động này của Diệp Thu thật sự là quá sức tưởng tượng rồi.

“Tên này điên sao? Anh ta thực sự cho rằng sau khi đánh bại hàng chục nhân viên bảo vệ ở đây thì không ai địch nổi mình ư? "

“Đúng đó, người của bang Liệt Hỏa đến giúp thì người thường làm sao dám đụng đến? Tôi thấy tên nhóc này đúng là chưa biết mình đụng phải ai mà".

"Có kịch hay để xem rồi, chờ chút nữa khi bang Liệt Hỏa tới, nhóc con này chắc chắn phải khóc tại chỗ thôi!"

... Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Diệp Thu với một ánh mắt không biết tự lượng sức mình.

Ngay cả Thẩm Mộng Dao cũng không nhìn nổi nữa, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Thu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Diệp Thu, người đến giúp họ chính là bang Liệt Hỏa đấy. Anh có biết bọn chúng là hạng người thế nào không? Chờ đến lúc họ đến đây, tất cả chúng ta sẽ xong đời!"

"Không sao đâu!"

Diệp Thu cười nhạt lắc đầu một cái.

"Anh!"


Thẩm Mộng Dao tức giận nghiến chặt răng, nhất thời không biết phải nói thêm điều gì với Diệp Thu cho tốt nữa.

Cô cảm thấy Diệp Thu thật sự quá viễn vông!

"Hahaha!"

Anh Hào ngửa đầu cười to đắc ý một trận, nhìn Diệp Thu, khinh thường nói: "Diệp Thu ơi là Diệp Thu, đây là mày tự tìm chỗ chết, muốn trách cũng không thể trách tao được, hôm nay tao sẽ cho mày biết rằng, có vài người ở trên đời này không thể đắc tội nổi đâu."

Dứt lời.

Anh Hào lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại của Hàn Dương, cầu cứu: "Alo, có phải là bang chủ Hàn đấy không? Em là Sở Hào đây. Địa bàn của em đang bị đập phá, dù em có nhắc đến tên anh nó cũng không xem ra gì, xin anh nhanh chóng phái người đến đây giúp em một tay!"

Hàn Dương thường đến nơi này để tìm tình nhân, cho nên quan hệ của ông ta với Anh Hào coi như không tệ.

Nghe Anh Hào nhờ giúp đỡ, ông ta liền đồng ý, hơn nữa còn bày tỏ sẽ đích thân đưa người đến đây để hỗ trợ.

Anh Hào lập tức vui mừng khôn xiết, sau khi cúp điện thoại, hắn ta cao ngạo nhìn Diệp Thu nói: “Nhóc con, mày xong đời rồi đấy biết không? Chờ chút nữa đích thân bang chủ Hàn Dương mang người đến đây, mày cứ chuẩn bị chờ chết đi!"

Lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người đều cả kinh.

Không nghĩ đến ngay cả Hàn Dương cũng sẽ đích thân tới.

Đây chính là tay đại ca khét tiếng đấy.

Nhìn quanh ở Giang Bắc này, trừ những gia tộc giàu có kia.

Làm gì có ai dám khiêu khích Hàn Dương cơ chứ?

Nghe nói ngay cả vua thế giới ngầm Chu Thái ở Giang Bắc còn phải cho Hàn Trầm mấy phần mặt mũi.

Vào lúc này, tất cả mọi người đều lắc đầu.

Theo quan điểm của bọn họ.

Lần này, Diệp Thu chắc chắn sẽ chết.


Sắc mặt của Thẩm Mộng Dao cũng khó coi đến cực điểm.

Bây giờ mọi thứ càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, ngay đến cả thủ lĩnh của bang Liệt Hỏa cũng bị kinh động rồi.

Hậu quả đáng sợ đến dường nào.

Thẩm Mộng Dao thật khó mà tưởng tượng được.

Cô ta càng thấy hối hận vì đã đưa Diệp Thu đến đây.

Cứ thế.

Ước chừng khoảng mười phút đồng hồ trôi qua.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào.

Hàn Dương, thủ lĩnh của bang Liệt Hỏa, mang theo một đám đàn em, lồng lộn đi về phía quán bar Giang Thành.

Có người đếm thử thì thấy ít nhất cũng trên một trăm người.

Thấy vậy, tất cả đều rụt cổ lại, trên mặt lộ rõ vẻ kính sợ.

Một lão đại khét tiếng là thế nào?

Đó chính là giống như lão đại Hàn Dương! Khí thế rầm rộ khi xuất hiện, người bình thường không thể nào có được phong thái như vậy đâu! Vào lúc này, mọi người không kiềm được mà bắt đầu cảm thông với Diệp Thu.

Đắc tội với một tay đại ca như thế.

Vậy thì ngay cả ông trời cũng không thể cứu được anh ta!

"Bang chủ Hàn"

Anh Hào thấy thế, không nhiều lời, vội vàng nghênh đón, mặt đầy nịnh hót: "May mà anh đến, nếu không chắc chắn toàn bộ quán bar của em sẽ bị phá hủy mất!"

"Người đâu?"


Hàn Dương nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

"Ngay kia!"

Anh Hào nhanh chóng chỉ vào Diệp Thu.

Mà Diệp Thu lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, hơn nữa còn đưa lưng quay mặt về phía cửa.

Cho nên Hàn Dương chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Diệp Thu, nhất thời không nhận ra là ai, cau mày nghi ngờ nói: "Chính là cậu ta sao?"

Anh Hào gật đầu, vội vàng nói: "Đúng vậy, tên nhóc này hình như cũng có chút công phu, kiêu căng phách lối, vừa rồi em nói cho cậu ta biết chỗ dựa của em chính là anh, nhưng đoán xem cậu ta nói cái gì?"

"Nói thế nào?"

Hàn Dương nhướng mày, lạnh giọng hỏi.

"Cậu ta nói anh là đồ rác rưởi cứt chó, chỉ là tên phế vật, căn bản không đáng để trong mắt cậu ta, nếu anh dám đến, sẽ đánh đến lúc phải gọi cậu ta là ‘ba’ mới dừng, anh nói xem có tức không cơ chứ, em thì không thể nhịn được! "

Anh Hào cố tình xúi giục.

"Đúng là một con chó không biết sống chết là gì!"

Hàn Dương sắc mặt lập tức trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đứng đầu bang Liệt Hỏa ông đây nhất định hôm nay phải xem mày là ai, ai mà lại dám thốt ra những lời ngạo mạn như thế. Nếu hôm nay không để mày phải trả giá thật đắc, thì ông đây không mang họ Hàn!"

Dứt lời.

Hàn Dương phất tay, hung hăng mang theo thuộc hạ đi về phía Diệp Thu.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ hả hê.

Bọn họ biết sắp có kịch hay để xem.

Mà khuôn mặt Thẩm Mộng Dao lúc này đã sợ đến mức trắng bệch, thân thể nhỏ nhắn bắt đầu run lẩy bẩy lên.

Rất nhanh sau đó.

Hàn Dương dẫn tất cả đàn em của mình đến trước mặt Diệp Thu.

“Thứ không biết sống chết nhà mày, không đem lão đại tao đây để vào mắt sao?

Hãy xem hôm nay ông đây...” Hàn Dương vừa cắn răng hung tợn nói, vừa nhìn về phía Diệp Thu đang ngồi trên ghế sô pha.


Tuy nhiên.

Khi đã nhìn rõ bộ dạng của Diệp Thu, con ngươi ông ta gần như sắp rơi ngay tại chỗ, lời nói đến môi cũng sợ hãi đến nỗi phải nuốt vào, đầu lưỡi thiếu chút nữa đã bị cắn đứt.

Ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Người ngồi đây hóa ra lại là Diệp Thu! Đối với ông ta mà nói, người này thực sự là một cơn ác mộng.

Ngay mới hôm qua đây thôi, Diệp Thu vừa càn quét tại địa bàn chính của ông ta, ngay cả đại võ sư Trịnh Luân mà ông ta dùng rất nhiều tiền để mời đến cũng bị thương nặng bởi một cái tát của anh ta.

Điều này thực sự quá khủng khiếp.

Trước khi hợp tác cùng nhà họ Tiêu, Hàn Dương tuyệt đối không dám đắc tội với Diệp Thu.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, ông ta đều đóng kín cửa, trốn trong trụ sở chính, vì rất sợ gặp lại Diệp Thu.

Nhưng điều mà ông ta không ngờ tới là.

Chỉ mới một ngày trôi qua.

Đã để cho ông ta nhanh chóng gặp lại anh tại đây.

Thật đúng là khi sợ cái gì xảy ra thì cái đó đến càng nhanh mà!

"Đại ca Hàn, ông thật đúng là oai phong đấy!"

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, ngẩng đầu nhìn Hàn Dương, trên mặt mang theo vẻ bông đùa nói.

Hàn Dương nghe vậy, toàn thân bất giác run lên.

Ngay lập tức chỉ nghe thấy một tiếng "Bộp".

Hàn Dương quỳ xuống ngay trước mặt Diệp Thu, run rẩy nói: "Diệp... anh Diệp, sao anh lại ở chỗ này?"

Một màn này.

Trực tiếp đem Anh Hào cùng tất cả những ai có mặt ở đây đều choáng váng.

Đây là tình huống gì vậy?

Rõ ràng là thủ lĩnh của bang Liệt Hỏa, mà lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thu?

Trên đời còn có chuyện gì khó tin hơn thế này nữa không?