Long Thần Ở Rể

Chương 177: C177



Cảnh tượng này không chỉ làm anh Hoàng mà còn có Cường Tử cảm thấy choáng váng.

Phải biết rằng, tuy rằng ba tên vạm vỡ kia không thể xưng là cao thủ hạng nhất, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng trải qua hàng loạt trận đánh lớn nhỏ, chắc chắn lấy một chọi mười không thành vấn đề.

Nhưng mà vấn đề là khi ở trước mặt Diệp Thu, bọn họ lại giống như mấy đứa trẻ chưa đầy tháng, nháy mắt đã bị đá bay.

Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng! Anh Hoàng biết, e là lần này đã gặp phải cao thủ! Ông ta hít sâu một hơi. Cố làm cho bản thân khôi phục bình tĩnh.

Anh Hoàng nhìn Diệp Thu, giọng điệu khá khách khí hỏi: “Người anh em này, tôi thấy thân thủ cậu rất hơn người, nói vậy cũng là người trong giang hồ nhỉ? Không biết lý do nào làm cho cậu một hai phải đến gặp người Tân Nguyệt chúng tôi chứ?”

“Không cần tôi phải liệt kê hết mấy hoạt động dơ bẩn sau lưng Tân Nguyệt của mấy người chứ? Chỉ với một tội danh lừa bán trẻ em là đã đủ cho các người rơi xuống mười tám tầng địa ngục rồi!” Diệp Thu liếc anh Hoàng một cái, giọng điệu lạnh băng nói.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt anh Hoàng biến đổi, quay đầu hung dữ nhìn Cường Tử một cái, lạnh lùng nói: “Tại sao cậu lại kể chuyện này cho người ngoài nghe?”

“Đây cũng không thể trách em được, lúc em bắt cóc một đứa trẻ đã bị anh ta bắt gặp, lúc đầu em định lấy Tân Nguyệt ra dọa anh ta, nào biết tên này là một tên cứng đầu, không sợ gì cả!”

Vẻ mặt Cường Tử đau khổ, uất ức nói.

“Hừ, nếu là bởi vì chuyện này mà làm Tân Nguyệt chúng ta bị bại lộ, chắc chắn hội trưởng sẽ không tha cho cậu!” Anh Hoàng hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó quay đầu nhìn Diệp Thu, có ý đồ thương lượng nói: “Người anh em, chỗ nào cũng có quy tắc ở chỗ đó, người anh em không cần phải xen vào chuyện của người khác đâu. Nếu cậu có thể bảo đảm giữ kín như bưng, không nói nói cho người ngoài, hôm nay tôi sẽ cho cậu bình an vô sự rời đi, cậu thấy thế nào?”


“Tôi có thể không xen vào những chuyện khác tôi, nhưng hôm nay tôi nhất định phải quản chuyện này cho bằng được!” Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Tóm lại anh muốn thế nào?” Vẻ mặt anh Hoàng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

“Diệt sạch Tân Nguyệt.” Diệp Thu vô cảm nói.

Giọng điệu này giống như đang nói đến một chuyện nhỏ như con kiến vậy.

Nghe vậy, cả người anh Hoàng sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt tức khắc trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Người anh em, lời nói của cậu không khỏi có hơi ngông cuồng đấy? Tuy rằng Tân Nguyệt chúng tôi không được tính là bang hội mạnh nhất, nhưng tốt xấu gì trong bang hội này cũng có hơn một ngàn thành viên, cậu dựa vào đâu mà dám nói tiêu diệt Tân Nguyệt chúng tôi?”

“Bằng một mình tôi, không được sao?” Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Ha ha ha!” Anh Hoàng lập tức cười to đầy vẻ chế nhạo, ngay sau đó dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: “Thằng nhóc này, con mẹ nó! Giọng điệu này đúng là không nhỏ chút nào, chỉ bằng chính mày sao? Xin hỏi mày là thần tiên à? Hay mày cho rằng chỉ với một chút năng lực của mày mà mày đã cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi? Có tin mỗi một người trong Tân Nguyệt chúng tao phun một ngụm nước miếng là đã có thể làm mày chết đuối rồi không? Đúng là không biết trời cao đất rộng, nhanh cút đi chứ không ông đây nghiền mày thành bã bây giờ!”

“Bịch!” Nhưng mà anh Hoàng nói vừa mới nói xong thì một tiếng trầm đục đã vang lên

Ngay sau đó, cả người anh Hoàng lập tức bay ngược ra ngoài, nện mạnh lên trên quầy bar, làm cho cả quầy bar đổ nát.

“Á!” Ngay lúc này, tiếng hét thảm thiết đau thấu tâm can của Anh Hoàng đã vang vọng toàn bộ quán bar.


Mà cảnh tượng này lập tức làm cho Cường Tử cùng với nhân viên phục vụ đang ở quét dọn vệ sinh ngây người.

“Tốt nhất miệng mồm nên sạch sẽ một chút cho tôi, tiếp theo tôi sẽ cắt đầu lưỡi ông đấy!”

Diệp Thu liếc mắt nhìn tên anh Hoàng đang thảm thiết kêu rên, lạnh lùng nói. Không hề nghi ngờ, vừa rồi đúng là anh ra tay!

“A!”

Anh Hoàng trừng hai mắt nhìn Diệp Thu, đã giận đến mức sắp bốc lửa, vẻ mặt đầy phẫn nộ quát: “Nhất định phải giết mày, hôm nay nhất định ông đây phải giết mày!”

Nói xong, anh ta vội vàng hét lên: “Người đâu? Đến đây, có người đang phá rối!” Anh Hoàng vừa mới dứt lời, không bao lâu sau, từ trên lầu hai của quán bar vang lên từng tiếng bước chân nặng nề.

Chỉ thấy một tên cơ bắp vạm vỡ lưng hùm vai gấu từ lầu hai đi xuống.

Nếu nói Anh Hoàng cùng ba tên vạm vỡ vừa rồi được tính là vạm vỡ.

Vậy thì tên vạm vỡ đầy cơ bắp này có thể được xưng là siêu cấp vạm vỡ.

Cả người đều căng phồng cơ bắp, chiều cao gần hai mét.


Cánh tay kia trông còn thô hơn cả đùi của người đàn ông trưởng thành! Tên đó chỉ vừa mới xuất hiện thôi đã giống như một tên gấu đen, làm cho người ta cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Anh Hoàng cũng được xem như là vạm vỡ, nhưng nếu so với tên này thì lập tức trông có vẻ vô cùng thấp bé.

Mà càng miễn bàn là người bình thường, phỏng chừng có đứng trước mặt tên cơ bắp vạm vỡ này thì trông chẳng khác nào đứa trẻ cả.

“Bịch! Bịch! Bịch!” Cùng với một chuỗi tiếng bước chân nặng nề, tên cơ bắp đi đến sảnh lớn dưới lầu một, nhìn lướt qua mọi người ở đây, trầm giọng hỏi: “Ồn cái gì mà ồn? Ai gây chuyện ở đây?”

Anh Hoàng nhìn thấy tên cơ bắp vạm vỡ này thì vẻ mặt đã ngập tràn vui mừng, giống như thấy được cứu tinh.

Bởi vì tên cơ bắp vạm vỡ này chính là cao thủ hàng đầu ở Tân Nguyệt, biệt danh Gấu Đen! Trước khi gia nhập Tân Nguyệt, Gấu Đen là một tuyển thủ quyền anh chuyên nghiệp, từng lập kỉ lục bốn mươi hai trận thắng liên tiếp.

Kết quả có một lần ông ta tự mình tham gia trận đấu đen, rồi bị liên minh quyền anh phát hiện, và bị cấm thi đấu vĩnh viễn, cho nên lúc này ông ta mới gia nhập vào Tân Nguyệt.

Mà chắc chắn thực lực của ông ta mạnh mẽ không có gì để nói.

Bởi vì thể trạng người ông ta tương đối vạm vỡ, hơn nữa ông ta lại xuất thân từ tuyển thủ quyền anh.

Một quyền của ông ta có thể đánh cho một người đang sống sờ sờ chết tươi! Anh Hoàng đã tận mắt nhìn thấy chuyện này.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy Gấu Đen đi xuống, anh Hoàng biết là ổn rồi! Có Gấu Đen ở đây, chắc chắn Diệp Thu phải chết không thể nghi ngờ!


“Anh Hùng, chính là thằng nhóc kia, nó không chỉ phá rối mà còn tuyên bố muốn tiêu diệt sạch Tân Nguyệt chúng ta!”

Anh Hoàng không nói hai lời, vội vàng dùng ngón tay chỉ Diệp Thu, nói với Gấu Đen.

Nghe thấy những lời này, đôi mắt đen nhánh của Gấu Đen dừng ở trên người Diệp Thu, trong ánh mắt lập lòe tia nguy hiểm, lạnh giọng hỏi: “Chính mày là người tuyên bố muốn tiêu diệt sạch Tân Nguyệt bọn tao đúng không?”

“Sao nào? Chẳng lẽ không được sao?” Diệp Thu nhàn nhạt hỏi.

“Đúng là tự tìm đường chết!” Vẻ mặt Gấu Đen trầm xuống, ngay sau đó không nói lời vô nghĩa, cả người trực tiếp vọt qua Diệp Thu.

Bản thân Gấu Đen cao gần hai mét, cả người tràn đầy cơ bắp to lớn nhào lên quả thực giống như một chiếc xe tải cỡ lớn đang chạy như bay, mang theo khí thế và cảm giác áp bách không gì sánh kịp.

Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này, nhất định đã sớm bị dọa choáng váng.

Nhưng mà vẻ mặt Diệp Thu vẫn lạnh nhạt, anh đứng yên tại chỗ, mặt không gợn sóng. Cũng không né tránh, cũng không phòng thủ.

Thấy vậy, cho dù trong mắt anh Hoàng hay hay là Cường Tử cũng đều hiện lên vẻ kinh thường.

Bọn họ thấy Diệp Thu thật sự quá ra vẻ. Đối mặt với cao thủ hàng đầu Gấu Đen thế mà còn dám huênh hoang như vậy.

Không chuyển động, là muốn tìm chết đấy à?

Nhưng một giây sau, trong đầu hai người nhận được hình ảnh Gấu Đen bị một quyền đập vào đến mức hộc máu bỏ mình! Hình ảnh ấy vô cùng thú vị!