Long Thần Ở Rể

Chương 209: C209



"Cô muốn đấu cái gì?"

Hàn Tiêu Tiêu cau mày, lạnh lùng nói.

"Giống như khi chúng ta còn ở trường cảnh sát ấy, so tài bắn súng được chứ?"

Trương Giai Kỳ trực tiếp nói.

"So thì so, cô cho rằng tôi sẽ sợ sao?"

Hàn Tiêu Tiêu trực tiếp gật đầu đồng ý không chút do dự.

Đối với Trương Giai Kỳ.

Cô một chút cũng không cảm thấy lo lắng.

Lúc ở học viện cảnh sát, cô đã luôn đối phó được những thủ đoạn của Trương Giai Kỳ, thì bây giờ cô cũng không hề sợ hãi chút nào.

"Tốt lắm, coi như cô cũng có gan đấy, tôi chờ cô ở bên ngoài!"

Trương Giai Kỳ cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn Vương hẵng nói: "Cục cưng, chúng ta đi thôi!"

Nói xong.

Hai người bọn họ liền bước ra ngoài nhà hàng.

Hàn Tiêu Tiêu quay lại nhìn Diệp Thu, mặt đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi Diệp Thu, vốn định mời anh ăn tối, kết quả đồ ăn còn chưa lên đã xảy ra chuyện này. Nếu không thì anh cứ ở đây ăn trước, tôi đi một lát rồi quay lại ngay! "

"Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng không đói lắm, nếu không tôi đi cùng cô!"

Diệp Thu lắc đầu, mỉm cười nói.

Anh luôn cảm thấy trà xanh Trương Giai Kỳ đang giăng một cái bẫy nào đó.

Với tính cách thẳng thắn của Hàn Tiêu Tiêu, chắc chắn xét về thủ đoạn thì không thể đấu lại Trương Giai Kỳ, một mình cô ấy đi nhất định sẽ chịu thiệt.

Vì thế Diệp Thu định đi theo nhìn một chút.

"Như vậy không tốt lắm đâu?"

Hàn Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng nói.


"Không sao, đi thôi!"

Diệp Thu cười lắc đầu.

Sau khi thanh toán xong.

Cả hai cùng bước ra khỏi nhà hàng.

Bởi vì nếu muốn so tài bắn súng.

Vậy thì chắc hẳn phải tìm một địa điểm có sân bắn súng.

Vừa vặn ngay gần đây có một câu lạc bộ bắn súng tên là 98K.

Mặc dù bên trong tất cả đều là súng mô phỏng, nhưng bản chất của nó cũng không khác gì súng thật.

Đúng lúc có thể dùng để thi trận đấu súng này.

Sau khi đã có địa điểm hẹn.

Bốn người họ lên xe riêng của mình đến câu lạc bộ bắn súng 98K.

Trên đường đi.

Hàn Tiêu Tiêu đại khái giải thích sơ lược những chuyện đã xảy ra giữa Vương Hàng, Trương Giai Kỳ và cô khi còn ở trường cảnh sát cho Diệp Thu nghe.

Sau khi Diệp Thu nghe xong, anh cũng không nhịn được mà cảm thông với Hàn Tiêu Tiêu một trận trong lòng.

Suy cho cùng, mối tình đầu đối với bất kỳ ai cũng đều tương đối tốt đẹp.

Nhưng riêng với Hàn Tiêu Tiêu thì tất cả những gì còn sót lại đều là nỗi đau.

Nhất là khi hôm nay, Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ tay trong tay xuất hiện trước mặt cô ấy.

Điều này khiến cho Hàn Tiêu Tiêu bị kích thích mãnh liệt.

Vết thương lòng vất vả tưởng chừng như đã khép lại, một lần nữa bị xé toạc ra, hơn nữa còn rắc thêm một nhúm muối! Loại đau khổ này, Diệp Thu hoàn toàn có thể thấu hiểu.

Cho nên hôm nay dù có thế nào anh cũng phải giúp đỡ Hàn Tiêu Tiêu mới được!


Quãng đường không quá xa.

Khoảng chừng nửa canh giờ.

Bốn người họ liền đến câu lạc bộ bắn súng 98K.

Mua vé vào cửa.

Tất cả đi thẳng đến trường bắn.

"Nói đi, muốn so tài thế nào?"

Hàn Tiêu Tiêu nhìn Trương Giai Kỳ, lạnh lùng hỏi.

"Hàn Tiêu Tiêu, đừng nói là tôi bắt nạt cô, bắn súng lục 25 mét, mỗi người 10 viên đạn, cuối cùng tính tổng số điểm kể từ vòng tâm, ai cao hơn thì người đó thắng, có vấn đề gì không?"

Trương Giai Kỳ nhếch mép hỏi.

"Không thành vấn đề, bắt đầu đi!"

Hàn Tiêu Tiêu vừa dứt lời, cô nhanh chóng nhặt khẩu súng lục mô phỏng ở bên cạnh lên.

"Đừng vội thế, nếu đã là một tranh tài thì phải thêm một chút phần thưởng chứ nhỉ, không thì sẽ chẳng thú vị lắm đâu!".

Đôi mắt của Trương Giai Kỳ vô cùng giảo hoạt, ranh mãnh nói.

"Phần thưởng gì?"

Hàn Tiêu Tiêu nhíu đôi mày thanh tú lại.

"Nếu ai thua thì phải chạy ra giữa đường, hét lên ba lần tôi là gái điếm, thế nào, cô có dám nhận vụ đánh cược này không?

Trương Giai Kỳ cười lạnh nói.

"Có gì mà không dám, tới đi!

Hàn Tiêu Tiêu nghiến chặt răng, lạnh lùng nói


"Được thôi!"

Trương Giai Kỳ cười lạnh một tiếng.

Ngay sau đó, hai người phụ nữ bước lên phía trước, nhặt một khẩu súng lục mô phỏng màu đen, nạp đạn, sau đó bắt đầu nhắm bắn vào bia của mình.

Bia ngắm là loại bia phổ thông.

Hồng tâm, chính là chấm đỏ nhỏ nhất nằm ở giữa, vòng mười, và là điểm khó ngắm trúng nhất.

Ở khoảng cách 25 mét, để thực hiện được cần đòi hỏi kỹ thuật bắn súng siêu cao.

Vòng tròn bên ngoài hồng tâm là vòng chín, nếu có thể bắn trúng vòng này thì khả năng bắn súng của người đó cũng đã rất siêu đẳng rồi.

Bên ngoài vòng chín là vòng tám, cứ như thế!

Hiển nhiên mỗi phát súng bắn trúng đích vào số vòng càng lớn thì kĩ thuật bắn súng càng lợi hại.

Hàn Tiêu Tiêu và Trương Giai Kỳ tốt nghiệp học viện cảnh sát, sau đó lại tiếp tục làm việc trong Sở cảnh sát.

Đương nhiên kĩ thuật bắn súng của hai cô không có gì để bàn đến, mỗi một phát súng bắn trúng bia cơ bản đều nằm trong khoảng từ vòng sáu trở đi.

Sau khi tất cả mười viên đạn đều được bắn đi.

Hàn Tiêu Tiêu có bốn phát bắn trúng vòng chín, bốn viên trúng vòng tám và hai viên trúng vòng bảy. Tổng cộng được khoảng tám mươi hai điểm!

Còn Trương Giai Kỳ cũng có có bốn phát đạn bắn trúng vòng chín, bốn viên đạn bắn trúng vòng tám và hai phát đạn bắn trúng vòng bảy! Tổng cộng cũng là tám mươi hai điểm!

Hai người phụ nữ có thể nói là ngang tài ngang sức, không thể phân cao thấp!

Điều này làm cho khuôn mặt của Hàn Tiêu Tiêu dần trở nên u ám.

Bởi vì khi còn học trong học viện cảnh sát.

Bàn về kỹ thuật bắn súng, cô luôn áp chế được Trương Giai Kỳ

Nhưng hôm nay, trước tiên phải kể đến bởi vì sự xuất hiện của Vương Hàng, làm ảnh hưởng đến tâm lý của cô, nên khiến cho cô ấy thể hiện không được tốt như bình thường.

Thứ hai, xem ra mấy năm gần đây có vẻ như Trương Giai Kỳ đã tiến bộ không ít.

Nếu không, căn bản không thể nào trở nên ngang tay với cô như bây giờ được.

"Ai da, thế này thì gặp phiền toái mất rồi, số điểm bằng nhau thì làm sao bàn về thắng thua được chứ?"

Trương Giai Kỳ dường như không ngạc nhiên trước kết quả này, cười mỉa mai nhìn Hàn Tiêu Tiêu hỏi.

"Vậy cô muốn thế nào? Đấu súng lại một lần nữa? "


Hàn Tiêu Tiêu cau mày, lạnh lùng hỏi.

"Vậy thì thật nhàm chán!"

Trương Giai Kỳ cười một cách bông đùa, sau đó nhìn sang Vương Hàng bên cạnh, rồi lại nhìn Diệp Thu bên cạnh Hàn Tiêu Tiêu, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ quyệt, nói: "Hôm nay tôi và cô đều mang theo bạn trai đến đây, vậy chi bằng cho hai người bọn họ tranh đấu một trận xem sao, đến lúc đó đem số điểm bọn họ bắn được, cộng thêm điểm của hai chúng ta, tổng bên nào nhiều hơn thì bên đó thắng, thế nào?

Lời này vừa dứt.

Khuôn mặt của Hàn Tiêu Tiêu ngay lập tức trầm xuống.

Bởi vì đề nghị này của Trương Giai Kỳ thật quá mức vô liêm sỉ.

Nên biết rằng.

Vương Hàng cũng từng tốt nghiệp học viện cảnh sát, vả lại thời điểm khi còn đi học, anh ta thường giành vị trí quán quân trong các cuộc thi bắn súng.

Còn Diệp Thu thì sao chứ?

Chẳng qua chỉ là một người bình thường.

Để so về kỹ thuật bắn súng giữa hai người họ với nhau, không phải chính là bắt nạt người khác sao?

“Trương Giai Kỳ, cô có biết liêm sỉ không đấy? Vương Hàng từng tốt nghiệp học viện cảnh sát, Diệp Thu chỉ là một người bình thường, chưa từng đụng đến súng ống, so đấu như vậy mà gọi là công bằng sao?”

Hàn Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Trương Giai Kỳ, lạnh lùng nói

“Tại sao lại bất công? Tôi nghĩ đó là công bằng đấy! Trong cuộc đấu này, thắng thua hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của bản thân, ai bảo cô tìm một người bình thường làm bạn trai cơ chứ? Có bản lĩnh thì cô tìm một đặc công làm bạn trai như tôi đi, vậy coi như tôi có thua, cũng tuyệt đối không nói lời nào!"

Trương Giai Kỳ bĩu môi, không biết xấu hổ nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Hàng, hỏi: "Cục cưng, anh thấy sao?"

"Không sai! Tôi cũng thấy như vậy hoàn toàn công bằng! Tranh đấu vốn là dựa vào bản lĩnh của chính mình, huống chi đều là đàn ông, nếu không chơi được súng, vậy thì còn gọi là đàn ông gì nữa? Dứt khoát đi làm thái giám thôi!”

Vương Hàng nhếch mép gật đầu cười, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy phách lối khiêu khích: “Này, không phải là anh không dám đấy chứ? Nói chuyện như những người đàn ông với nhau xem nào, có dám so kỹ thuật với tôi không? Tất nhiên, nếu anh thấy sợ trước những lời tôi vừa nói, thì bây giờ trực tiếp nhận thua đi, đỡ hơn tí nữa mà thua sẽ rất khó coi đấy!"

"Diệp Thu, đừng để ý đến anh ta. Anh ta chỉ đơn giản là đang khi dễ người khác thôi. Cho dù anh không chấp nhận cuộc chơi này cũng là chuyện bình thường, không có gì phải xấu hổ cả!"

Hàn Tiêu Tiêu liếc Vương Hàng một cái, sau đó nhìn Diệp Thu và nói.

"Không sao đâu!". Diệp Thu cười lắc đầu, rồi nhìn về phía Vương Hàng, thản nhiên nói: "Tôi nhận lời thách đấu của anh!"

Lời này vừa dứt.

Không chỉ có Hàn Tiêu Tiêu ngây ngẩn.

Mà cả Vương Hàng và Trương Giai Kỳ cũng đều sửng sốt.