Nghe thấy lời này.
Lý Quang dữ tợn liếc nhìn người đàn ông trung niên đang mặc âu phục kia, hết sức phách lối nói: "Ông là ai chứ, ông nói cái gì là cái đó sao? Có tin tôi đây đánh sưng cái miệng của ông không!"
Nhưng mà.
Lời Lý Quang vừa nói ra.
Làm cho Triệu Hữu Lượng sợ tới mức xanh cả mặt, không nhiều lời, vội giơ chân lên đạp mạnh về phía Lý Quang. Vừa đá vừa chửi: "Thằng khốn nạn này, mày không muốn sống nữa thì đừng liên lụy đến ông đây, rốt cuộc có phải mày không có đầu óc không hả, mẹ kiếp!"
Nói xong.
Triệu Hữu Lượng vội vàng nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc âu phục kia, mặt đầy áy náy, cung kính nói: "Cục trưởng Triệu, thật sự xin lỗi, cháu trai tôi là kẻ lỗ mãng không có đầu óc, xin anh đừng nghe lời cậu ta nói!"
Rõ ràng.
Người đàn ông trung niên trong bộ âu phục này không phải ai khác.
Mà chính là cục trưởng của cục cảnh sát thành phố, Triệu Khôn Sơn.
Sau khi Triệu Hữu Lượng nhận được điện thoại cầu cứu của Lý Quang, ông ta đã lập tức liên lạc với cục cảnh sát thành phố, báo cáo chuyện đã xảy ra trong nhà xác.
Dù sao cục cảnh sát thành phố có tám thi thể quan trọng của nạn nhân được cất giữ trong nhà xác.
Về phương diện này, Triệu Hữu Lượng không dám sơ suất.
Mà khi Triệu Hữu Lượng nói tình huống với Triệu Khôn Sơn.
Triệu Khôn Sơn liền biết nhất định là đám người Diệp Thu đã xảy ra chuyện.
Vì vậy ông ta không nhiều lời, lập tức mang cảnh sát cùng Triệu Hữu Lượng chạy tới.
Cho nên mới có cảnh tượng vừa rồi.
Lý Quang nằm trên mặt đất, vừa nghe cậu mình gọi cục trưởng Triệu, Triệu Khôn Sơn, anh ta suýt chút nữa đã hôn mê ngay tại chỗ.
Nhất là anh vừa nghĩ tới những lời mình nói với Triệu Khôn Sơn, anh ta lập tức muốn khóc lên.
"Tôi thấy cậu ta không phải không có đầu cs, mà là đã quen ngang ngược rồi mới đúng?"
Triệu Khôn Sơn cười lạnh nói.
Điều này càng khiến Triệu Hữu Lượng thêm sợ hãi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó ông ta trực tiếp xoay người lại, đá mạnh về phía Lý Quang, nổi giận mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giả chết hả? Mau đến xin lỗi cục trưởng Triệu đi!"
"À... vâng, vâng, vâng!"
Lý Quang nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, quỳ xuống trước mặt Triệu Khôn Sơn, dập đầu xin tha thứ.
"Không cần, chuyện này, tí nữa nói sau!"
Nhưng mà.
Triệu Khôn Sơn hoàn toàn không cho anh ta cơ hội này, khoát tay một cái, trực tiếp đi về phía Diệp Thu.
"Cục trưởng Triệu, ông đến rồi!"
Diệp Thu thấy vậy, mỉm cười nói.
"Diệp tiên sinh, thật ngại quá, vừa trong cục có chút chuyện gấp, điện thoại của tôi vẫn ngắt kết nối nên không nhận được cuộc gọi từ cậu!"
Triệu Khôn Sơn nhìn Diệp Thu, mặt đầy áy náy nói.
"Không sao đâu!"
Diệp Thu mỉm cười xua tay.
Về chuyện này, anh cũng không có để bụng làm gì.
Dù thế nào cũng không thể vẹn toàn mọi thứ được.
Triệu Khôn Sơn là một cục trưởng, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải làm.
Hơn nữa, sau khi Triệu Khôn Sơn biết được tình huống đó, lập tức dẫn người chạy tới mà.
Chỉ điểm này thôi đã thấy Triệu Khôn Sơn làm rất tốt rồi.
"Mọi người không sao chứ?"
Triệu Khôn Sơn nhìn Diệp Thu cùng bốn người Bạo Long, quan tâm hỏi.
"Không sao cả, cục trưởng Triệu, những người này không thể làm tổn thương đến chúng tôi đâu!"
Bạo Long lắc đầu cười nói.
"Vậy thì tốt!"
Triệu Khôn Sơn yên tâm gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thu hỏi: "Đã thấy thi thể rồi sao?"
"Vâng! Tuy nhiên cũng không có được tin tức hữu ích gì, trước mắt về cơ bản cũng giống như những gì cảnh sát có được vậy. Cho nên tôi phải tự mình đến hiện trường vụ vứt xét để xem thử mới được!"
Diệp Thu cau mày nói.
"Thế à, vậy được rồi!"
Triệu Khôn Sơn hơi trầm ngâm gật đầu, ngay sau đó nói: "Ngày mai tôi sẽ thu xếp để Hàn Tiêu Tiêu mang các cô cậu đến đó. Dù sao cậu với cô nhóc Tiêu Tiêu kia cũng quen biết!"
Sắc mặt của Diệp Thu đột ngột biến đổi, theo bản năng phản đối: "Có thể đổi người khác được không?"
"Hử?"
Triệu Khôn Sơn hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Diệp tiên sinh, cậu lo cô nhóc Tiêu Tiêu kia sẽ không hợp tác với cậu đúng không? Đừng lo lắng, lần này, cô ấy nhất định sẽ phối hợp thật tốt với cậu. Nếu cô ấy dám không nghe lời cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ lập tức chỉnh đối ngay!"
"À... Được rồi, vậy thì làm phiền cục trưởng Triệu!"
Diệp Thu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Đều là chuyện nhỏ thôi!"
Triệu Khôn Sơn xua tay.
Ngay sau đó, ông ta nhìn đồng hồ, rồi quay sang nhìn Diệp Thu cùng bốn người Bạo Long nói: "Cũng đã muộn rồi, Diệp tiên sinh, Bạo Long, các cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, lấy sức để ngày mai đến điều tra hiện trường. Ở chỗ này giao cho tôi xử lý, các cậu yên tâm, những người này, tôi tuyệt đối sẽ trừng trị nghiêm khắc!"
"Được, vậy chúng tôi rút lui trước!"
Diệp Thu gật đầu, không khách sáo, trực tiếp đi về phía thang máy.
Bốn người bên Bạo Long theo sát phía sau.
Khi đi ngang qua Lý Quang.
Diệp Thu cúi đầu nhìn Lý Quang.
Mà Lý Quang cũng vừa vặn nhìn về phía Diệp Thu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nhiên, chỉ là trong nháy mắt.
Lý Quang vội vàng cúi đầu thấp xuống, hoàn toàn sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu.
Cho dù bây giờ anh ta có ngốc đến mấy, cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng hối hận! Sớm biết vậy, anh ta nên liên lạc với cậu của mình trước thì cũng không đến nổi phải chịu tội như thế này.
Bây giờ thì hay rồi, không nói đến chuyện bị đánh, nói không chừng còn phải ngồi xổm trong trại giam vài ngày nữa chứ.
Mỗi chuyện cản trở thi hành công vụ đã quá đủ với anh ta rồi.
Huống chi anh ta còn mới vừa la hét với Triệu Khôn Sơn.
Cuối cùng bây giờ anh ta sẽ thế nào đây?
Nghĩ đến đây.
Ruột gan của Lý Quang đều cảm thấy ăn năn, nằm im trên mặt đất không dám nhúc nhích, giống như một quả cà bị phủ sương muối vậy.
Thấy vậy.
Diệp Thu lắc đầu cười, không có chút thương hại nào.
Người giống như Lý Quảng, hoàn toàn chính là tự làm tự chịu.
Không thể trách người khác được!
...Cứ vậy đi thẳng ra ngoài bệnh viện.
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía bốn người Bạo Long, cười nói: "Tạm biệt mọi người ở đây nhé, ngày mai gặp lại. Mong rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trong khoảng thời gian tới!"
Nói xong, Diệp Thu định xoay người rời đi.
"Anh Diệp, xin dừng bước!"
Đúng lúc này, cả bốn người của Bạo Long đều đuổi theo anh.
"Còn có việc sao?"
Diệp Thu cười hỏi.
"Anh Diệp, chuyện xảy ra hôm nay, mong anh không nên để trong lòng. Bây giờ tôi đối với anh, chỉ có một chữ phục mà thôi. Bạo Long tôi cả đời này chưa từng phục ai cả, anh tuyệt đối là người đầu tiên!"
Bạo Long nhìn Diệp Thu, mặt đầy tôn trọng nói.
Hiển nhiên, giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn bị sức mạnh vô song của Diệp Thu chinh phục.
"Còn có tôi nữa, anh Diệp, trước đây tôi ăn nói khó nghe, Sau này tôi nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh. Anh muốn tôi đi Đông, tôi chắc chắn sẽ không đi Tây!"
Phì Miêu gãi tay sau ót, hơi ngượng ngùng nói.
"Anh Diệp, cảm ơn anh đã ra tay cứu chúng tôi. Nếu không phải có anh, có lẽ chúng tôi đã đông cứng thành kem que rồi. Phần ân tình này, Hồng Khổng Tước tôi phục anh!"
Hồng Khổng Tước cũng nhìn Diệp Thu, mặt đầy chân thành nói.
"Hì hì, em vẫn luôn đặc biệt bội phục anh Diệp Thu, sau này anh Diệp Thu muốn em làm cái gì, em sẽ làm cái đó!"
Hắc La lè lưỡi nghịch ngợm cười nói.
Rõ ràng vào lúc này.
Cả bốn người của tiểu đội Thiên Võng đều quyết định phục tùng Diệp Thu.
Hơn nữa còn là nguyện lòng trung thành!