Long Thần Tại Đô

Chương 170: Sự mạnh mẽ của Sở Thiên Tiên



Tần Xuân Mai và Sở Thiên Tiên là kẻ thù không đội trời chung.

Hễ là chuyện có liên quan đến Sở Thiên Tiên cô ta đều sẽ để ý tới.

Vì vậy, mấy ngày trước khi nghe thấy chuyện liên quan đến con rể của Đại tướng Sở, cô ta liền tìm người điều tra Diệp Phàm.

Căn cứ vào tin tức mà cô ta điều tra được, Diệp Phàm chính là tên phế vật chính hiệu, không chỉ là từ lúc còn rất nhỏ đã bị đuổi ra khỏi Diệp gia, dạo trước còn điên rồ chạy đến Đông Hải, muốn kết hôn với Sở Thanh Nhã, mặc dù thuận lợi cầm được giấy chứng nhận kết hôn với Sở Thanh Nhã, nhưng bây giờ sớm đã "li hôn" rồi.

Những chuyện này, đủ để chứng tỏ rằng Diệp Phàm chính là tên phế vật, rác rưởi, cặn bã.

Mà Tần Xuân Mai lại vô cùng hiểu Sở Thiên Tiên, với tính cách của Sở Thiên Tiên, tuyệt đối sẽ không thích Diệp Phàm.

Cho nên, Tần Xuân Mai cảm thấy, Sở Thiên Tiên tuyệt đối sẽ không đưa Diệp Phàm đến sơn trang Kình Lam.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Phàm ra mặt thay Sở Thiên Tiên, trong chốc lát cô ta liền phản ứng lại, tiếp tục dùng lời nói làm nhục Diệp Phàm để cười nhạo Sở Thiên Tiên.

Đồng thời cô ta cảm thấy có cảm giác hơn hẳn, dù cho ở mọi phương diện Sở Thiên Tiên đều ưu tú hơn cô ta nhưng có sao chứ? Tìm bạn trai căn bản không thể nào so bì được với bạn trai của cô ta.

Nghĩ đến đây, Tần Xuân Mai không chỉ nói chuyện càng thêm sức lực, thậm trí còn hất cằm lên, vẻ mặt cao cao tự đại.

Nét mặt của Sở Thiên Tiên bình thản, không bị những lời châm chọc khiêu khích của Tần Xuân Mai ảnh hưởng một chút nào.

Nhìn thấy Diệp Phàm vừa ra tay đã khống chế được hai người da đen phương tây, trong lòng Trác Vỹ Lâm kinh hãi, nghĩ rằng đã gặp phải nhân vật lợi hại, nhưng sau khi nghe thấy những lời của Tần Xuân Mai, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay Diệp Phàm ở thủ đô nhưng tiếng tăm lại không hề thấp đi, vì vậy, Trác Vỹ Lâm cũng có nghe qua một vài chuyện của Diệp Phàm, cũng giống như Tần Xuân Mai, trong ấn tượng của anh ta, Diệp Phàm chính là một tên rác rưởi, chỉ biết dùng cái thân phận "con rể của Đại tướng Sở" đi khắp nơi chuốc lấy thị phi.

Vì thế, sau khi xác định thân phận của Diệp Phàm, anh ta liền không lo ngại gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, nói: "Tên họ Diệp kia, tôi khuyên anh một câu, đừng có từ sáng đến tối đi làm cái việc ngu ngốc anh hùng cứu mỹ nhân."

"Biết thức thời, thì mau chóng cút đi!"

"Người khác sợ cái thân phận con rể của Đại tướng Sở của anh, nhưng Trác Vỹ Lâm tôi không sợ."

Vào lúc này, đám thanh niên tài giỏi tuấn tú đi cùng với Trác Vỹ Lâm, Tần Xuân Mai cũng đều nhìn về phía Diệp Phàm, lập tức bàn tán xôn xao lên.

"Uhm, anh ta chính là tên phế vật Diệp Phàm à, mấy ngày nay dựa vào thân phận con rể Đại tướng Sở, gây ra không ít chuyện lớn."

"Một thằng đàn ông, chút bản lĩnh của bản thân cũng không có, chỉ biết dựa vào lai lịch của nhà vợ đi khắp nơi chuốc thị phi, loại người này, sống cũng chỉ làm lãng phí không khí của địa cầu."

"Còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không biết nhìn vào vũng nước tiểu mà soi lại dáng vẻ của bản thân."

"Trác thiếu gia, mau nghiêm khắc dạy cho tên phế vật này một trận, để cho cái tên phế vật làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta này khắc cốt ghi tâm."

......

Cả đám người đều đang khuyến khích Trác Vỹ Lâm, không một ai coi Diệp Phàm ra gì.

Thế nhưng, đối mặt với sự uy hiếp của Trác Vỹ Lâm, Diệp Phàm hiển nhiên không sợ, khóe miệng anh nhếch lên, kèm theo một nụ cười lạnh nhạt, chán chẳng thèm nhìn Trác Vỹ Lâm lấy một mắt, nói với Sở Thiên Tiên: "Bà xã, em nói hai thằng cha này, nên xử lý như thế nào?"

"Phế tay của bọn chúng nhé." Sở Thiên Tiên giọng điệu bình thản nói.

"Được!"

Diệp Phàm gật đầu, tay nắm chặt cổ tay của hai người da đen phương tây đột ngột dùng sức.

Chỉ nghe thấy "Rắc rắc" hai tiếng, cổ tay của hai người da đen phương tây đã trật khớp rồi, đau đớn từng cơn, đau đến nỗi hai người bọn chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết lợn vậy.

Nhưng, hai người da đen phương tây này cũng là nhân vật hung hãn, mặc dù cổ tay trật khớp, nhưng bọn chúng cũng không vì thế mà buông xuôi, trái lại lại kìm nén cơn đau của cổ tay trật khớp, ngấm ngầm phát động tấn công với Diệp Phàm.

Nắm đấm của một trong hai người da đen phương tây, đấm vào phía huyệt thái dương của Diệp Phàm.

Người da đen phương tây còn lại nhấc chân phải lên, đầu gối dùng thế mạnh như chớp giật sấm rền thụi vào ngực Diệp Phàm.

Sự phối hợp của hai người, quả là không chê vào đâu được.

Nhưng ở trước mặt của Diệp Phàm, hai người da đen phương tây này thật ra là quá yếu rồi, hai vai anh mới rung lên, phát ra khí thế mạnh mẽ, chốc lát đã ngăn chặn sự tấn công của hai người da đen phương tây.

Bịch!

Khi ngăn chặn sự tấn công của hai người da đen phương tây, Diệp Phàm đánh hai quyền ra, nhanh như chớp giật, phút chốc đã đập vào ngực của hai người da đen phương tây.

Hai người da đen phương tây khó chịu rên một tiếng, sau khi người loạng choạng lùi về phía sau mấy mét liền ngã nhào xuống đất.

Mặc dù hai người da đen phương tây cơ thể vạm vỡ, khỏe mạnh và cường tráng, nhưng lực nắm đấm của Diệp Phàm lại quá mạnh, trực tiếp đánh gãy xương ngực của bọn chúng, khiến ngực bọn chúng dường như lõm xuống.

Hai người da đen phương tây cảm giác lồng ngực giống như có hai tảng đá lớn đè lên vậy, khẽ dùng sức, thì thở gấp không kịp, như muốn ngạt thở mà chết vậy.

Nhìn thấy Diệp Phàm dễ dàng đánh bại được hai người da đen phương tây, nhóm người Trác Vỹ Lâm và Tần Xuân Mai đều sững sờ, đặc biệt là Trác Vỹ Lâm, hai người da đen phương tây này là từ một tổ chức rất lợi hại ở nước ngoài mà anh ta bỏ ra số tiền lớn mời về, thực lực khủng bố đến mức nào, anh ta vô cùng hiểu rõ.

Thế mà, ở trước mặt Diệp Phàm hai người da đen phương tây này hoàn toàn chịu không nổi một đòn.

Diệp Phàm mạnh mẽ đến mức nào?

Diệp Phàm mạnh mẽ như vậy lại là phế vật? là công tử bột?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trác Vỹ Lâm trắng bệch, nhìn vào ánh mắt của Diệp Phàm, đầy sự kiêng dè sợ hãi.

Tần Xuân Mai ngây ra một lúc lâu sau mới bình tâm trở lại, nhưng cô ta không suy tính sâu sắc như Trác Vỹ Lâm, cũng không đủ nhạy bén, vì vậy, đối với việc Diệp Phàm dễ dàng đánh bại hai người da đen phương tây, cô ta thật sự chỉ cảm thấy kinh ngạc, chứ không hề thay đổi cách nhìn Diệp Phàm là công tử bột, là phế vật của cô ta.

"Diệp Phàm, anh muốn chết phải không? Đến người của bạn trai tôi cũng dám đánh? Anh có biết bạn trai tôi có thân phận gì không? Đụng đến bạn trai tôi, một câu nói của bạn trai tôi thì có thể khiến Diệp gia các người biến mất khỏi Giang Châu."

Tần Xuân Mai vô cùng hung hăng, hầm hừ nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm ngơ ngác một chút, nhìn Tần Xuân Mai, giống như nhìn tên ngốc vậy, trong mắt đầy sự đồng tình.

Người phụ nữ này, thực sự là rất ngốc!

Trác Vỹ Lâm cau mày, mặc dù anh ta đã nghĩ đến việc Diệp Phàm không phải là tên rác rưởi như trong lời đồn, nhưng ở trước mặt Tần xuân Mai, anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận.

Thế nên, anh ta hít một hơi thật sâu, cao giọng nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, có thể anh rất biết đánh nhau, nhưng cái xã hội bây giờ, không phải nấm đấm của ai mạnh, thì người đó là ông chủ. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại đi, không cần đến mười phút, người của tôi sẽ vây cả cái khu nghỉ dưỡng cá voi xanh lại đến nước hồ cũng không chảy được nữa, cho dù một mình anh có thể đánh mười người, một trăm người, cũng ắt phải chết không nghi ngờ gì."

"Ha!" Diệp Phàm vẫn còn chưa nói gì, Sở Thiên Tiên khinh thường cười một tiếng, nói: "Trác Vỹ Lâm, tôi thật sự không hiểu, anh lấy dũng khí ở đâu ra, mà nói ra lời hung hăng như vậy?"

"Tôi đặt lời nói của tôi ở đây, hôm nay anh dám gọi bao nhiêu người đến, thì tôi sẽ khiến bọn chúng có đi không có về."

"Thế nào, có cần tôi cho anh mượn điện thoại để gọi điện không?"

Lời nói của Sở Thiên Tiên, khiến cho mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc.

Người phụ nữ xinh đẹp này, cũng quá bá đạo, quá mạnh mẽ rồi đấy chứ?