Long Thần Tại Đô

Chương 322: Cơn giận của Nghiêm Thế Đông



Cát Thành, một trong những thành phố ở vùng biên giới Tương Nam.

Câu lạc bộ Thiên Diệc Hỏa.

Trong phòng bao cao cấp nhất, Nghiêm Thế Đông đang ngồi trên sofa trò chuyện cười đùa với nhiều nam nữ thanh niên trẻ.

Mộ Dung Mộng Dao đang ngồi bên cạnh gã.

Hai tay của Nghiêm Thế Đông không chút kiêng dè, sờ soạng khắp người Mộ Dung Mộng Dao!

Mấy người đàn ông nhìn Nghiêm Thế Đông, nuốt nước bọt, ánh mắt như thiêu đốt.

Mặc dù cũng có những người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp vây quanh họ, nhưng những phụ nữ trẻ đó hoàn toàn không thể sánh được với Mộ Dung Mộng Dao.

Soát về khuôn mặt hay thân hình, Mộ Dung Mộng Dao đều vượt xa những cô gái trẻ trung xinh đẹp bên cạnh đám đàn ông kia!

Vì vậy khi thấy Nghiêm Thế Đông hưởng thụ Mộ Dung Mộng Dao, tất cả bọn họ đều cảm thấy đám phụ nữ bên cạnh không mấy ngon bằng!

Khóe miệng Nghiêm Thế Đông thấp thoáng nụ cười, vô cùng đắc ý!

Gã rất hưởng thụ ánh mắt đầy ngưỡng mộ của người khác!

Mộ Dung Mộng Dao vô cùng tự nhiên, không hề cảm thấy xấu hổ, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt đẹp của cô, lại lóe lên một sự lạnh lẽo.

Lúc này, tay của Nghiêm Thế Đông đột nhiên thò vào trong váy của Mộ Dung Mộng Dao.

Chẳng mấy chốc, mặt Mộ Dung Mộng Dao đỏ ửng lên, cơ thể cô uốn éo một cách bất thường, giữa miệng và mũi phát ra âm thanh khiến đàn ông phải sôi máu.

“Anh Đông, em, tụi em ra ngoài trước đây!”

Có vài tên thanh niên đã nhìn thấy cảnh này, mặc dù họ vô cùng tham lam muốn nhìn lén Mộ Dung Mộng Dao, nhưng cũng rất khéo léo, họ nhanh chóng đưa đám nữ nhân bên cạnh ra ngoài, cho Nghiêm Thế Đông và Mộ Dung Mộng Dao có cơ hội để “hành sự”.

Đợi cho đến khi đám thanh niên cùng nữ nhân của họ rời khỏi phòng, Nghiêm Thế Đông liền quay sang, đẩy Mộ Dung Mộng Dao xuống ghế sofa.

Nhìn thấy vẻ mặt ngượng đỏ của Mộ Dung Mộng Dao, cùng với đôi mắt đẹp đen láy của cô, chúng như vừa mời gọi vừa từ chối.

Ngay cả Nghiêm Thế Đông cũng có chút mất kiểm soát!

Ầm!

Nhưng ngay lúc Nghiêm Thế Đông định có hành động tiếp theo, đột nhiên cửa của phòng bao bị ai đó mở toang ra.

Trong phút chốc liền phá vỡ không khí trong phòng bao!

“Nghiêm thiếu gia, Nghiêm thiếu gia...”

Một thanh niên hoảng loạn xông vào phòng riêng và hét lên với Nghiêm Thế Đông.

“Mẹ kiếp, mày muốn chết đúng không?” Nghiêm Thế Đông nổi điên lên, lạnh lùng nhìn người thanh niên, người gã phát ra sát ý một cách mạnh mẽ.

Gã lúc này như một con thú đang chọn mồi để ăn!

Lúc đàn ông đang “hành sự” mà bị làm gián đoạn, đó là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ, chứ đừng nói đến một nhân vật như Nghiêm Thế Đông, cho dù ngay cả một người bình thường cũng bị làm cho nổi điên.

Người thanh niên bị Nghiêm Thế Đông hét vào, sợ đến mức hồn bay phách lạc, anh ta nhìn một lượt quanh phòng bao, lập tức hiểu ra được mọi chuyện.

Sắc mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, cơ thể run bần bật vì sợ hãi.

Anh ta cũng đã đi theo Nghiêm Thế Đông một thời gian dài, vô cùng hiểu rõ tính tình của gã, một khi Nghiêm Thế Đông nổi giận, gã là một tên côn đồ giết người không chớp mắt.

Bịch!

Người thanh niên quỳ xuống đất, đập đầu cầu xin Nghiêm Thế Đông: “Nghiêm thiếu gia, tha, tha mạng, em không cố ý làm phiền anh, chỉ là mọi việc quá nghiêm trọng, nên em mới...”

“Xin anh, Nghiêm thiếu gia, tha mạng cho em!”

“Em xin hứa từ đây về sau không dám như vậy nữa, xin anh, Nghiêm thiếu gia!”

“Rốt cuộc là xảy ra cái quái gì?” Nghiêm Thế Đông lạnh lùng liếc người thanh niên, trầm giọng hỏi.

“Vân thiếu gia xảy ra chuyện rồi!” Người thanh niên vội vàng nói.

“Em trai tao? Nó sao rồi?” Nghiêm Thế Đông ngây ra một lúc.

Buzz!

Lúc này, điện thoại trên người Nghiêm Thế Đông đột nhiên rung lên, gã cầm lên xem, hóa ra đó là một tin nhắn video.

Gã mở điện thoại và bấm vào video.

Trong phút chốc, video đã được mở ra!

Hơ!

Xem xong nội dung của video, sắc mặt của Nghiêm Thế Đông lập tức tối sầm lại, bàn tay cầm điện thoại bóp chặt lại khiến nó vỡ vụn.

Video đó chính là video mà Tiêu Vân Hùng cho người quay lại cảnh Nghiêm Thế Vân sủa tiếng chó!

Nghiêm Thế Đông chỉ có một người em trai là Nghiêm Thế Vân, vì vậy bình thường Nghiêm Thế Đông luôn chiều chuộng Nghiêm Thế Vân.

Có thể nói gã là kiểu bảo vệ em trai một cách điên cuồng!

Khi thấy Nghiêm Thế Vân bị người khác bắt nạt phải sủa tiếng chó, một kẻ điên cuồng bảo vệ em trai như gã đương nhiên không thể nhịn, toàn thân máu huyết sôi lên sùng sục, đôi mắt gã toát ra sát ý vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này, người thanh niên nhanh chóng nói với Nghiêm Thế Đông: “Mới đây người tình báo đã gửi tin, rằng Diệp Phàm đã đánh trọng thương Vân thiếu gia ở sơn trang Minh Hồ, Vân thiếu gia không phục, bèn tập hợp một đám người đi giết Diệp Phàm.”

“Nhưng đám người của Vân thiếu gia đều bị xử sạch!”

“Còn Vân thiếu gia cũng biến mất sau đó!”

Nghe xong những gì người thanh niên nói, sắc mặt Nghiêm Thế Đông càng trở nên khó coi.

Gã là một người rất thông minh, đương nhiên gã biết Diệp Phàm ra tay với Nghiêm Thế Vân là để ép gã.

Nhưng gã vẫn không thể nào hoàn toàn nắm chắc được sức mạnh của Diệp Phàm, hiện tại gã không muốn đối đầu trực tiếp với Diệp Phàm, dù sao thì đối với gã, thời gian gần đây vô cùng quan trọng, không thể xảy ra bất kì sai sót nào.

Vì vậy, về việc Diệp Phàm giết cả nhà họ Trương!

Gã cũng chỉ đi một chuyến đến Tinh Thành để xử Hàn Lôi, coi như cho Diệp Phàm một chút cảnh cáo.

Sau khi xử xong Hàn Lôi, hắn liền rời Tinh Thành để đến Cát Thành.

Nhưng gã không thể ngờ, Diệp Phàm lại xảy ra xung đột với Nghiêm Thế Vân, thông qua Nghiêm Thế Vân đối đầu với gã!

Điều này khiến Nghiêm Thế Đông vô cùng phẫn nộ!

Nghiêm Thế Vân giống như sinh mạng của gã, gã không thể để Nghiêm Thế Vân bị làm nhục dưới bất kì hình thức nào.

“Diệp Phàm, mẹ kiếp, mày đang tìm đến cái chết đó!” Nghiêm Thế Đông nghiến răng nghiến lợi, nhả từng chữ một.

Đối với gã mà nói, hội nghị Hành Sơn Luận Đạo vô cùng quan trọng, liên quan đến tiền đồ của gã.

Nhưng vì Nghiêm Thế Vân, gã chấp nhận mạo hiểm!

Dường như không chút do dự, gã quyết định chiến đấu trực tiếp với Diệp Phàm, chỉ khi giải quyết xong Diệp Phàm, gã mới thực sự cảm thấy thoải mái.

“Sắp xếp máy bay ngay lập tức, tao muốn đi Tinh Thành!” Nghiêm Thế Đông nói vời người thanh niên tình báo.

“Vâng!” Người thanh niên như được ân xá, nhanh chóng rời khỏi phòng bao.

Ngay sau khi người thanh niên rời đi, trong căn phòng trống, chỉ còn lại Nghiêm Thế Đông và Mộ Dung Mộng Dao.

Lúc này, Mộ Dung Mộng Dao nói với Nghiêm Thế Đông: “Thật ra, em nghĩ anh không cần động tay đến việc này!”

“Chắc anh cũng thấy rằng, đây là một bố cục vô cùng thô thiển, Diệp Phàm chỉ muốn khiêu khích làm anh mất hết lí trí, để đối đầu trực tiếp với hắn.”

“Năng lực Diệp Phàm đến đâu chúng ta còn chưa biết rõ, bây giờ hội nghị Hành Sơn Luận Đạo lại đang đến, anh nên đặt hết tâm tư vào nó, vào lúc này nếu như bị phân tâm, không chỉ mất đi tất cả nỗ lực trước đây, mà còn sẽ chết không chỗ chôn thân, anh nghĩ kĩ chưa hả?”

“Yên tâm đi, chỉ là một Diệp Phàm cỏn con thôi, tôi không đấu lại hắn sao? Huống hồ chi tôi vẫn còn một con át chủ bài trong tay!” Nghiêm Thế Đông vô cùng tự hào nói, khóe mắt lóe lên sự hung hãn.