Long Thần Tại Đô

Chương 463: Muốn anh tạ lỗi với tôi thêm mấy lần nữa



"Anh bạn, nhìn có vẻ lạ mặt đấy!" Người thanh niên đi giày da kiểu tây nói với Diệp Phàm.

"Ừm, tôi với anh đâu có quen nhau, tất nhiên là nhìn lạ mặt rồi." Diệp Phàm hời hợt nói.

"Ha ha, không tồi, cũng hài hước đấy!" Người thanh niên đi giày da kiểu tây nói với Diệp Phàm: "Anh có biết đây là nơi nào không?"

"Biết chứ, sòng bạc Las Vegas, sòng bạc lớn nhất trên thế giới mà, tôi đến đây sao có thể không biết đây là nơi nào chứ." Diệp Phàm nói.

"Nhưng tôi lại cảm thấy anh không biết đây là đâu thì phải." Người thanh niên đi giày da kiểu tây nói với ý khác: "Thế này đi, tôi nói với anh một chuyện, một tuần trước, Yagishita Syukka tung hoành giới bài ở nước R đến đây thể hiện bản lĩnh, chính tôi là người đã đích thân mổ bụng cô ta."

"Mà trước khi mổ bụng, cô ta cùng khoảng một trăm thanh niên cường tráng vận động."

"Hiểu ý của tôi không?"

"Không hiểu lắm!" Diệp Phàm lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói với người thanh niên đi giày da kiểu tây: "Nhưng trong lời nói của anh tôi có nghe thấy sự uy hiếp? Có phải là bởi vì tôi thắng nhiều tiền quá, các anh không muốn đền?"

"Sòng bạc lớn nhất thế giới mà lại không có quy củ thế này sao?"

"Nếu thế này, sau này e là không có ai dám đến sòng bạc của các anh chơi đâu."

Nghe thấy lời của Diệp Phàm, người thanh niên đi giày da kiểu tây không khỏi nheo mắt lại, trong đáy mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lùng, hung dữ.

Hắn đã có thiện ý nói chuyện với Diệp Phàm, nhưng trông Diệp Phàm có vẻ như không muốn hợp tác.

Tất nhiên, cũng có thể Diệp Phàm thực sự là một thằng ngu!

Người thanh niên đi giày da kiểu tây đó tên Châu Hoa, là quản lý sảnh đánh bạc tầng một sòng bạc Las Vegas, phụ trách quản lý các chuyện lớn nhỏ ở sảnh đánh bạc tầng một.

Châu Hoa là một kẻ ghê gớm, hắn cũng là một nhân vật làm mưa làm gió trong giới bài, chỉ là hắn không chọn đi khắp nơi gian lận kiếm tiền mà chọn một công việc chính quy như thế này.

Bởi vì là mặc dù một người gian lận vô cùng chuyên nghiệp nhưng chỉ một chút sơ xuất, không chỉ thân bại danh liệt mà còn liên lụy đến cả người nhà.

Hắn rất yêu vợ hắn, cho nên hắn đã chọn đến sòng bạc Las Vegas làm quản lý.

Công việc chính của hắn là ngăn chặn những cao thủ trong giới bài đến đây moi tiền.

Bản thân Châu Hoa đã có kỹ thuật gian lận rất cao, hiểu rõ về đánh bạc, Diệp Phàm thắng cược bộ ba liên tiếp ba lần, dựa vào con mắt tinh tường chuyên nghiệp của hắn, chắc chắn không phải là may mắn.

Trước giờ hắn chưa từng gặp người may mắn như vậy.

Muốn bất bại trên bàn đánh bạc chỉ có một khả năng đó là gian lận.

Cho nên, không cần phải suy nghĩ nhiều, Châu Hoa đã có thể khẳng định Diệp Phàm vừa rồi đã gian lận, vì vậy hắn mới nói với Diệp Phàm những lời đó.

Đối với những kẻ đến sòng bạc Las Vegas gian lận gây sự, nhân viên ở đây sẽ không hề nương tay, nhẹ thì chặt tay, nặng thì mất mạng.

"Anh bạn trẻ, anh dũng cảm đấy, anh yên tâm đi, chỉ cần vừa rồi anh không gian lận, hoặc gian lận nhưng chúng tôi không nhìn ra, thì đừng nói là anh chỉ thắng có hai trăm triệu, cho dù có thắng hai tỷ sòng bạc chúng tôi cũng sẽ đền cho anh không thiếu một xu." Châu Hoa nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn không phí lời với Diệp Phàm nữa, quay người nói với một tên đàn em: "Cậu đi kiểm tra cammera đi!"

"Vâng!"

Tên đàn em kia gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Sở Thanh Nhã bị tình cảnh ở trước mắt dọa sợ, cô có thể nhìn ra Châu Hoa không phải người hiền lành, nếu như phát hiện ra Diệp Phàm gian lận, chắc chắn sẽ ra tay độc ác với Diệp Phàm, cho nên cô có chút căng thẳng.

Mặc dù cô vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Phàm, không nhìn ra Diệp Phàm gian lận như thế nào, nhưng cô cũng cảm thấy vừa rồi chắc chắn Diệp Phàm có gian lận, không thể có chuyện thắng liên tiếp ba ván cược bộ ba như vậy được, quan trọng nhất là mỗi lần đều cược toàn bộ số chip đang có, điều này càng làm người ta chắc chắn Diệp Phàm đã gian lận.

Nếu không, ai ngu ngốc đi đem hết tiền cược bộ ba lãi ít nhất chứ?

"Thanh niên này chết chắc rồi, dám đến sòng bạc Las Vegas gian lận, anh ta không biết sòng bạc Las Vegas được mệnh danh là nghĩa địa của giới bài sao, mấy năm gần đây, rất nhiều cao thủ trong giới bài đều thua ở sòng bạc Las Vegas."

"Quan trọng là hành động của anh ta quá ngạo mạn, thắng liên tiếp ba trận cược bộ ba, thắng gần hai trăm triệu, cho dù có nhiều cao thủ trong giới bài đến sòng bạc Las Vegas cũng chẳng dám gian lận như vậy."

"Châu Hoa trước đây cũng là cao thủ hàng đầu trong giới bài, thanh niên này gặp trúng Châu Hoa chắc chắn chỉ có chết."

"Thanh niên này nhìn là biết vừa mới bước vào con đường gian lận, cho nên mới ngu ngốc đến sòng bạc Las Vegas thể hiện kỹ thuật gian lận, lần này thì hay rồi, hôm nay e là anh ta sẽ bị Châu Hoa chặt hai tay rồi."

...

Xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem, biết được Diệp Phàm thắng liên tiếp ba trận cược bộ ba, từ vốn một triệu đã biến thành hai trăm triệu, bọn họ đều cảm thấy Diệp Phàm quá ngông cuồng.

Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phàm gian lận.

"Diệp Phàm..." Sở Thanh Nhã kéo áo Diệp Phàm, vẻ mặt căng thẳng.

"Không sao đâu!" Diệp Phàm mỉm cười nói với Sở Thanh Nhã.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Phàm, Sở Thanh Nhã mới yên tâm hơn.

Cô hiểu rõ tác phong làm việc của Diệp Phàm, nếu Diệp Phàm đã nói không sao, vậy thì chắc chắn là không sao, đây chính là cảm giác an toàn mà Diệp Phàm đã đem đến cho cô.

Chính cảm giác an toàn này đã khiến trái tim thiếu nữ nhỏ bé của Sở Thanh Nhã ngầm thừa nhận Diệp Phàm.

Đúng lúc này, tên nhân viên đàn em vừa rồi Châu Hoa sai đi kiểm tra cammera đã quay lại, vẻ mặt quái dị nhìn Diệp Phàm, sau đó nói thầm bên tai Châu Hoa vài câu.

Nghe thấy lời tên đàn em nói, Châu Hoa không khỏi chau mày lại, nhìn về phía Diệp Phàm, sau một hồi lưỡng lự, hắn nói với tên đàn em bên cạnh hắn: "Đi lấy chip, theo tỷ lệ đền tiền vừa rồi, phải đền bao nhiêu cho vị khách này thì đền bấy nhiêu."

"Vâng!" Tên đàn em gật đầu, vội vàng đi lấy chip.

Chưa đến mấy phút, tên đàn em đó đã cầm hai chip mệnh giá một trăm triệu đến đưa cho Châu Hoa.

"Anh bạn, vừa rồi Châu Hoa tôi lỗ mãng, xin lỗi anh, đây là hai trăm triệu chip, ngoài một trăm tám mươi triệu tiền đền cho anh, còn có hai mươi triệu coi như là quà tạ lỗi của Châu Hoa tôi." Ánh mắt Châu Hoa lấp lánh, đưa hai chip mệnh giá một trăm triệu cho Diệp Phàm.

"Cảm ơn!" Diệp Phàm cười hi hi nhận lấy chip của Châu Hoa đưa cho, giơ ngón tay cái lên với Châu Hoa, nói: "Đại ca, anh hào phóng thật đấy, quà tạ lỗi hai mươi triệu, đúng là muốn anh tạ lỗi với tôi thêm mấy lần nữa."

Nghe thấy lời Diệp Phàm, đáy mắt Diệp Phàm thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Mặc dù vừa rồi đàn em của hắn chạy về nói với hắn, cammera không phát hiện ra Diệp Phàm gian lận, nhưng hắn vẫn đinh ninh rằng Diệp Phàm gian lận.

Cho nên, hắn ta cho rằng Diệp Phàm đang khiêu khích hắn.

Điều này khiến hắn rất tức giận.

Nhưng hắn rất giỏi che đậy cảm xúc, cười nói với Diệp Phàm: "Anh bạn, tôi cũng đang không có việc gì làm, chúng ta chơi vài ván, có được không?"