Long Thần Tại Đô

Chương 29: Vây bắt



Dưới máy bay.

Bộ đội đặc chủng đã chuẩn bị xong mọi thứ, hơn nữa đài quan sát cũng đã báo cho khoang điều khiển, sau đó phi công báo tin tức cho tiếp viên hàng không.

Rất nhanh, phương án hành động trọn vẹn được thực thi.

Đầu tiên là phi công thông báo vì nguyên nhân thời tiết mà máy bay sẽ hoãn thời gian cất cánh, sau đó hợp tình hợp lý vì trấn an cảm xúc của hành khách, tiếp viên hàng không xinh đẹp sẽ đưa đồ ăn và đồ uống tới cho mọi người.

Sau đó...

Thuốc ngủ có tác dụng, Diệp Phàm thấy bảy người đều ngủ say không nằm ngoài dự đoán.

"Học được cách dùng đầu óc rồi." Diệp Phàm nhìn người đàn ông bỉ ổi đột nhiên ngủ say ở phía trước, gật đầu hài lòng.

Trong tình huống đã biết phần tử khủng bố đang ở vị trí nào, hơn nữa những người này không biết mình bị để mắt tới, còn dùng tiến công bằng sức mạnh, chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy.

Im hơi lặng tiếng giải quyết như thế, mới đúng là vua.

Cửa khoang thuyền mở ra, bộ đội đặc chủng vọt vào, khống chế toàn bộ bảy người hôn mê, lúc này hành khách trên máy bay mới biết được đã xảy ra chuyện gì, nhao nhao đứng dậy vỗ tay.

“Bây giờ tôi tin những người này không phải là thành viên của tổ chức Cự Giải như cậu nói rồi.” Đường Kiến Thụy mặc quân phục đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nhỏ giọng nói.

Ngay cả thuốc ngủ đều có thể đẩy ngã bọn họ, vừa nhìn là biết căn bản chưa trải qua bất cứ huấn luyện gì, nếu thành viên của tổ chức Cự Giải đều như vậy, chẳng phải sẽ bị người ta cười rụng răng, cũng sẽ không được quốc tế coi là tai họa lớn trong lòng.

“Không đơn giản như anh nghĩ đâu.” Diệp Phàm thản nhiên nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía máy bay.

Đường Kiến Thụy sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Diệp Phàm.

“Nếu thật sự đơn giản như vậy, còn có thể lăn qua lăn lại các anh lâu như thế sao?” Diệp Phàm cười nhạt, “Trình độ của các anh không tính là rất tốt, nhưng tuyệt đối không kém.”

Nói xong, Diệp Phàm đi xem xét người đàn ông bỉ ổi được đưa ra khỏi máy bay, “Loại mặt hàng như vậy, có thể khiến các anh không bắt được trong thời gian dài như thế sao?”

“Ý của cậu là...” Trong mắt Đường Kiến Thụy lộ vẻ trầm tư.

“Người đứng sau những người này là một cao thủ, mấy người này chỉ là đồ bỏ đi tên kia ném ra thôi.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói, chẳng qua mỗi một câu đều khiến Đường Kiến Thụy long trời lở đất, “Nói không chừng tên kia còn ở trên máy bay.”

Chỉ trong chớp mắt Đường Kiến Thụy mặt mũi tối sầm lại.

“Đừng lo lắng như vậy, bứt dây động rừng đúng là một trong những binh pháp của binh pháp Tôn Tử, không có chút động tĩnh, sao biết mục đích của người này là gì.” Diệp Phàm bình tĩnh nói.

Đường Kiến Thụy sắp khóc tới nơi, cho dù anh ta tin tưởng Diệp Phàm nhiều cỡ nào, dưới cục diện như vậy, muốn anh ta không lo lắng không được, càng đừng nói anh ta vừa lên đã tìm Diệp Phàm nói chuyện, như vậy thân phận của Diệp Phàm chắc chắn lộ rồi.

Bây giờ anh ta không có một quân bài chưa lật nào, trái lại đối phương vẫn đang ở trong tối, mất hết ưu thế rồi.

“Đúng rồi, nhà mà anh chuẩn bị cho tôi ở đâu thế? Lần này đưa em gái tôi qua đó, phải có chỗ để ở.” Diệp Phàm hỏi.

Ánh mắt Đường Kiến Thụy như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong lòng đang gào thét điên cuồng, đã là lúc nào rồi, cậu còn có tâm tư để ý mình tới thủ đô sẽ ở chỗ nào?

Nhưng mà...

“Không phải là cậu đang sống ở bên Hải Đông rất tốt sao, tới thủ đô làm gì?” Đường Kiến Thụy tò mò hỏi.

“Vốn qua bên kia chấm dứt một đoạn ân oán, bây giờ lại phải đợi một người.” Diệp Phàm im lặng một lát, nhưng vẫn nói.

“Đợi người sao?”

“Ừm đợi người.”

Đường Kiến Thụy vò đầu, anh ta chưa từng nghe nói tới ngoại trừ mình ra, Diệp Phàm còn có bạn tốt ở bên Hoa Hạ.

Còn tám năm trước, đùa giỡn gì chứ, đám bạn xấu kia, bây giờ sớm đã biến mất rồi.

“Còn nữa, không phải là nhà anh có quan hệ sao, móc nối thân phận của em gái tôi đến danh nghĩa của tôi, ngoài ra tìm một ngôi trường cho con bé, con bé cần phải đi học.” Diệp Phàm tiếp tục dặn dò.

Đường Kiến Thụy xị mặt: “Tôi nói này, cậu đây là đang sai bảo tôi đấy.”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đường Kiến Thụy, “Không vui à? Không vui thì tôi tìm người khác.”

“Đừng, cậu là ông lớn.” Đường Kiến Thụy vội vàng đồng ý, anh ta còn cần Diệp Phàm giúp đỡ tìm ra kẻ đứng phía sau nữa.

“Yên tâm, tôi sẽ không để anh làm việc không công đâu, chỉ cần người này vẫn đang ở trên máy bay, tôi sẽ giúp anh tìm được người này.” Diệp Phàm cười nói.

Đường Kiến Thụy làm dấu OK với Diệp Phàm, có những lời này của Diệp Phàm anh ta yên tâm rồi.

“Tôi sẽ thông báo mười phút sau máy bay sẽ cất cánh.” Đường Kiến Thụy nghiêm túc nói, “Việc kế tiếp phải dựa vào cậu rồi.”

“Giao cho tôi anh còn phải lo lắng à?” Diệp Phàm cười nói.

Giao cho Diệp Phàm tất nhiên là yên tâm, Đường Kiến Thụy xoay người rời đi.

“Anh, anh quen anh lính đẹp trai kia à?” Diệp Nguyệt tiến tới bên cạnh Diệp Phàm, cười hì hì hỏi.

“Bạn tốt của anh, nhà ở thủ đô chính là anh ta tặng cho anh.” Diệp Phàm cười nói.

“Hóa ra còn là một đại gia nữa.” Trong mắt Diệp Nguyệt lóe sáng.

Trong lòng Diệp Phàm đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm, nghiêm túc nói: “Tên kia không phải là người tốt gì, anh không muốn một ngày nào đó em sẽ thành quả phụ đâu.”

“Quả phụ?” Diệp Nguyệt giật mình mở to đôi mắt, giống như ngày đầu tiên quen Diệp Phàm, “Anh, trong đầu anh nghĩ linh tinh gì thế?”

“Không phải anh nghĩ gì, mà là em nghĩ gì, bất luận là ý nghĩ nguy hiểm gì đều không được phép có, càng đừng nghĩ tới chuyện muốn quen tên quỷ đê tiện kia.” Diệp Phàm nghiêm túc nói.

Diệp Nguyệt chu miệng, bất mãn nói: “Anh đúng là bá đạo, nhưng quỷ đê tiện, là biệt danh của anh lính đẹp trai kia sao?”

Trái tim của Diệp Phàm trầm xuống, kéo Diệp Nguyệt đến chỗ ngồi, nhất định là anh phải phổ cập cho Diệp Nguyệt về những vụ bê bối của Đường Kiến Thụy, đặc biệt là biệt danh quỷ đê tiện kia làm sao mà có, tuyệt đối không thể để Đường Kiến Thụy lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Diệp Nguyệt.

“Anh nói với em này, năm đó lúc anh gặp anh ta, anh ta chỉ là một tên nhóc ranh, đừng nhìn bộ dạng hiện giờ của anh ta không tồi, thực tế trước đây rất xấu, trên mặt còn có vết sẹo...” Diệp Phàm nói rất tường tận, anh tuyệt đối không cho bãi phân trâu Đường Kiến Thụy kia ở bên bông hoa nhài nhà mình.

Diệp Nguyệt cười tít mắt nghe Diệp Phàm lải nhải, Diệp Phàm trước mắt mới đúng là Diệp Phàm cô quen, mới là anh trai ruột của cô ấy, lúc trước lạnh như băng, nhìn giống như lấy lệ với cô, đâu khiến người ta có cảm giác an toàn.

Mãi đến khi máy bay cất cánh, Diệp Phàm mới dừng lại, trong lòng ảo não không thôi.

Anh nên đọc nhiều về sách diễn thuyết, vừa nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Diệp Nguyệt, anh đã biết những lời mình nói đều phản tác dụng, rõ ràng là Diệp Nguyệt càng thêm tò mò về tên Đường Kiến Thụy kia.

Mấy phút sau, máy bay bay lên cao.

“Chào các vị hành khách, hoan nghênh mọi người ngồi chuyến bay địa ngục, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này, mọi người có thể gọi tôi là Tử Thần.”

Lúc giọng nói này vang lên trong radio, mọi người đều cười, nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, nếu không phải được phát hiện kịp thời, lần này thật sự thành chuyến bay địa ngục rồi.

Mà Diệp Phàm nghe thấy giọng nói này, chỉ trong chớp mắt sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Pằng!

Trong radio vang lên tiếng súng, Diệp Phàm giật mình, anh có thể nghe thấy tiếng đạn bắn nổ đầu, mùi máu tanh nồng đậm lập tức xông vào mũi.