Long Thần Tại Đô

Chương 301: Sở Thiên Tiên mua, mua, mua



Sở Thiên Tiên vừa ra giá đã dọa lui phần lớn những người đấu giá.

Nhưng vẫn có không ít người không lùi bước.

Đám người này, hoặc là khả năng kinh tế đủ hùng hậu, hoặc chính là đang trong tình thế bắt buộc phải đạt được Linh Mộc, chỉ hai tỷ ít ỏi thì không đủ để khiến bọn họ bỏ qua Linh Mộc.

"Hai tỷ mốt!"

"Hai tỷ ba."

...

"Năm tỉ!"

Lại là một vòng đấu giá, giá của Linh Mộc tăng thẳng đến năm tỉ rồi, đã gấp mười lần so với giá khởi đầu rồi.

Kể từ sau khi Sở Thiên Tiên đưa ra giá hai tỷ thì không ra giá nữa.

Biểu cảm trên mặt cô ấy rất bình tĩnh, còn mang theo vẻ chẳng đáng.

"Mười tỉ!"

Sau đó, Sở Thiên Tiên lại ra giá lần nữa.

Lần này, cô ấy mạnh tay hơn, trực tiếp bỏ thêm những năm tỷ.

Không nói đến tất cả mọi người trong sảnh lớn của hội đấu giá khiếp sợ, từng người nhìn về phía Sở Thiên Tiên theo bản năng, mà ngay cả Diệp Phàm ở bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.

Mặc dù anh chẳng quan tâm đến tiền, nhưng cũng không có nghĩa là thực sự xem tiền như rác!

Một đoạn Linh Mộc mà thôi, cho dù coi tiền như rác thì cũng ra cái giá tám tỷ là nhiều lắm rồi, đằng này Sở Thiên Tiên lại ném thẳng ra cái giá trên trời là mười tỉ.

Bên trong sảnh lớn bán đấu giá bỗng trở nên yên tĩnh, tuy ở đây đều là nhân vật có khối tài sản hàng tỷ trở lên, nhưng cũng không thể hoang phí giống như Sở Thiên Tiên chứ?

Cho dù có mấy người ngoài miệng nói muốn tán gia bại sản vì đoạn Linh Mộc này, nhưng cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi, muốn hù dọa những người khác ở bên cạnh để giành được một vài ưu thế trong lúc đấu giá mà thôi.

Nếu thật sự để cho họ dùng hết tất cả của cải đổi lấy một đoạn Linh Mộc thì bọn họ sẽ không đồng ý.

Bọn họ muốn sống lâu hơn cũng là bởi vì cuộc đời của bọn họ vô cùng tốt đẹp, cuộc sống của người có tiền phồn hoa đẹp đẽ cỡ nào chứ, đương nhiên sẽ khiến bọn họ rất sợ phải chết.

Chỉ khi nào thành kẻ nghèo nàn, lúc bấy dẫu có để cho bọn họ sống mấy trăm năm thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy đau khổ.

Những ngày có tiền, đó mới gọi là hy vọng sống.

Những ngày không có tiền thì chẳng thà chết đi cho rồi!

Ban đầu có lẽ sẽ có mấy người chịu bỏ ra giá hơn tỷ để có được đoạn Linh Mộc này, nhưng mà Sở Thiên Tiên ra giá quá mạnh tay, là người đầu tiên nói giá một tỉ, tiếp theo là năm tỉ...

Sự mạnh tay này tạo cho người ta một loại cảm giác nhất định phải giành được.

Cho nên rất nhiều người đều đánh trống lui quân cả rồi, không muốn sứt đầu mẻ trán với Sở Thiên Tiên làm gì!

"Chúc mừng vị khách quý này đã lấy giá mười tỉ giành được vật đấu giá đầu tiên của chúng tôi hôm nay, đợi lát nữa sẽ có nhân viên làm việc tìm ngài thanh toán, chờ sau khi cô hoàn thành thanh toán thì chúng tôi sẽ bố trí người mang Linh Mộc đến nhà cô."

Lê Tư cười tươi như hoa, nói mấy lời khách sáo với Sở Thiên Tiên.

Món đồ đấu giá năm trăm triệu lại đấu giá được những mười tỉ, ít ra thì phần trăm mà cô ấy có thể thu được cũng hơn một tỉ rồi.

Đương nhiên là cô ấy cười vui vẻ rồi!

"Cô là đồ ngốc à?" Diệp Phàm liếc mắt nhìn Sở Thiên Tiên một cái.

"Tôi thông minh như vậy, chỉ một cái giá đã khiến người khác không dám ra nữa, anh lại còn nói tôi là đồ ngốc ư?" Sở Thiên Tiên chu mỏ lên, vô cùng bất mãn.

"..."

Diệp Phàm cạn lời, nhưng anh không nói thêm gì nữa.

Mà sảng khoái hoàn thành thanh toán.

Đối với anh mà nói, mười tỉ không thấm vào đâu.

Quan trọng nhất là, vừa nãy Sở Thiên Tiên đã nói rồi, vật đấu giá tối hôm nay, cô ấy chỉ có vừa ý hai ba món mà thôi, cho nên Diệp Phàm cảm thấy, nhiều lắm thì ngày hôm nay anh cũng chỉ cần thanh toán cho Sở Thiên Tiên mấy chục tỉ mà thôi.

Vả lại với số của cải mà anh có thì mấy chục tỉ chỉ là một con số nhỏ.

"Tiếp theo đây, là món đồ đấu giá thứ hai của chúng tôi, là một bức danh họa truyền lại từ thời kỳ Bắc Tống." Lê Tư bắt đầu giới thiệu vật đấu giá thứ hai.

Trái ngược với Linh Mộc nghìn năm, vật đấu giá thứ hai thua kém hơn nhiều, tuy rằng danh họa thời kỳ Bắc Tống rất ít ỏi, nhưng những thứ như bức họa cổ này cũng chỉ vẻn vẹn có giá sưu tầm chứ không như Linh Mộc nghìn năm có rất nhiều tác dụng thực tế.

Giá khởi đầu của bức danh họa thời kỳ Bắc Tống chỉ có mấy triệu, người đấu giá cũng không nhiều.

Nhưng khi bức danh họa này đấu giá đến một trăm triệu thì Sở Thiên Tiên lại ra giá lần nữa, ra luôn cái giá trên trời những ba trăm triệu, dễ như trở bàn tay khi giành được bức danh họa Bắc Tống có giá trị sưu tầm ngất trời cũng chẳng tới hai trăm triệu.

"Nếu như cô mà để sưu tầm, tôi đoán cho dù ngân hàng Thụy Sĩ là của nhà cô thì chẳng mấy chốc cô cũng vét hết sạch."

Tuy Diệp Phàm lại sảng khoái trả ba trăm triệu một lần nữa, nhưng lần này, anh không hề nể nang mà nói sự thật cho Sở Thiên Tiên.

Có điều Sở Thiên Tiên chẳng thèm để ý đến việc này, nhìn vẻ mặt cô ấy vui vẻ, hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm mua, mua, mua.

Rất nhanh thứ đồ đấu giá thứ ba lại bị Sở Thiên Tiên giật được.

Hệt như lúc đấu giá hai món đồ trước, Sở Thiên Tiên lại lấy cái giá cao hơn vài lần giá trị của thứ đấu giá mà vỗ xuống.

Cứ như vậy, hơn một giờ trôi qua, liên tục mười mấy món đấu giá, tất cả đều bị Sở Thiên Tiên lấy được, vài món trong đó đều là thứ rất quý giá, có rất nhiều người cũng đấu giá.

Thế nhưng Sở Thiên Tiên ra giá quá cao, luôn là một con số ngất trời thắng tất cả người đấu giá khác.

Lúc mới đầu Diệp Phàm còn chưa để ý nhưng mà sau khi Sở Thiên Tiên một hơi giành lấy mười mấy món đấu giá thì anh bắt đầu không bình tĩnh được nữa.

"Không phải cô nói vật đấu giá tối nay có thể khiến cô vừa mắt chỉ có hai ba món thôi sao? Bây giờ cũng đã mười mấy thứ rồi."

Diệp Phàm gần như đen mặt nói với Sở Thiên Tiên.

Nên biết rằng, chỉ một lúc thôi mà anh đã tiêu cho Sở Thiên Tiên hơn một trăm tỉ rồi.

Quan trọng nhất là Diệp Phàm cảm thấy tiêu phí một trăm tỷ này lại chẳng đáng.

"Đúng vậy, quả thực đồ có thể khiến tôi vừa mắt chỉ hai ba món, nhưng những thứ đồ đấu giá khác, tôi cảm thấy rất có giá trị đầu tư." Sở Thiên Tiên trịnh trọng nói với Diệp Phàm.

"Giá trị đầu tư?" Diệp Phàm phiền muộn đến đau lòng.

Anh cảm thấy, tất cả thứ đấu giá mà Sở Thiên Tiên gõ xuống, giá đưa ra đều cao hơn giá trị của chúng rất nhiều.

Nếu như Sở Thiên Tiên chỉ đơn thuần vừa ý những vật đấu giá này thì Diệp Phàm vẫn có thể chấp nhận được, đằng này Sở Thiên Tiên giành lấy mấy thứ kia lại là để đầu tư thì anh thật sự không thể chấp nhận nổi.

Cái này gọi là đầu tư sao?

Rõ rang đây chính là phá sản!

"Anh yên tâm đi, tất cả tiền tiêu ngày hôm nay đều xem như là tôi mượn của anh, trong vòng ba tháng, tôi cam đoan sẽ trả anh gấp đôi." Khóe miệng Sở Thiên Tiên cong lên, lộ ra nụ cười thần bí và tự tin.

"Có quỷ mới tin cô!" Diệp Phàm liếc xéo.

Nhưng mà, ngay lúc này, giá của vật đang đấu giá lúc này đã lên tới ba tỉ, Sở Thiên Tiên không mảy may do dự đã hô: "Sáu tỉ!"

Nghe thấy Sở Thiên Tiên vẫn còn đấu giá, suýt chút nữa Diệp Phàm té khỏi chỗ ngồi.

Anh cảm thấy, ngày hôm nay anh thực sự đã bị Sở Thiên Tiên lừa thảm rồi!

Lúc đầu, giúp Đại Đức chân nhân lấy ra một lượng "đồ cổ" được đào lên từ phần mộ tổ tiên nhà họ Hạng ở Giang Đông cũng đã khiến cho tài chính của Diệp Phàm tiêu hao một phần rất lớn rồi, hôm nay lại bị Sở Thiên Tiên hãm hại hơn một trăm tỷ.

Cho dù Diệp Phàm có giàu hơn cả nước cũng không chống đỡ được.

Tiền không phải vạn năng, nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều phải dùng tiền để giải quyết.

"Tiếp theo là vật đấu giá cuối cùng hôm nay, Bích Lạc Giao Châu - một trong ba món bảo vật của Thiên Hạ."

Ngay lúc đó, Lê Tư lấy ra một cái hộp gấm, bên trong hộp đặt một viên trân châu sáng lấp lánh, trong trân châu lóe ra đủ loại ánh sáng trùng điệp, nhìn qua tinh xảo lạ thường.