Long Thần Tại Đô

Chương 306: Đều quá yếu



Nhìn năm người tu hành đang ngăn cản mình, Diệp Phàm vẫn không hốt hoảng, mà chỉ hời hợt nói: "Lúc trước mấy người không có ra tay can thiệp, là một lựa chọn đúng đắn."

"Nếu như bây giờ mấy người cũng biết điều mà rời khỏi, tôi có thể không tính toán với mấy người!"

"Nhưng, nếu mấy người muốn ngăn cản tôi băm tên này cho sói ăn, vậy tôi chỉ đành giết sạch đám mấy người vậy."

Nghe thấy câu này của Diệp Phàm, sắc mặt của năm người tu hành lập tức tối sầm lại.

Bọn họ là người tu hành hàng thật giá thật, địa vị trong môn phái cũng không thấp, nếu không phải vì Hà Xương Tổ dùng tình nghĩ của nhà họ Hạng ở Giang Đông để mời họ, căn bản bọn họ sẽ không để ý đến Hà Xương Tổ!

Hà Xương Tổ là cái thá gì chứ?

Không phải chỉ là một con chó của Hạng lão gia ở Giang Đông thôi sao?

Bản thân bọn họ chính là nhân vật mà Hạng lão gia ở Giang Đông nhìn thấy cũng phải khiêm nhường, cần phải nịnh bợ một con chó bên cạnh Hạng lão gia ở Giang Đông sao?

Tuy bọn họ không quan tâm ân oán giữa Hà Xương Tổ và Diệp Phàm, cũng không quan tâm sống chết của Hà Xương Tổ.

Nhưng bọn họ lại không chịu được khi bị Diệp Phàm xem thường!

Nên biết rằng, dựa vào thân phận của bọn họ, nếu thật sự lăn lộn trên thế giới, có ai dám bất kính với bọn họ chứ?

"Thanh niên, tuổi còn trẻ, sao lại ngông cuồng ngang ngược như vậy chứ?"

"Người nóng tính, đều là quỷ đoản mệnh!"

"Nói nhiều lời vô nghĩa với tên đó làm gì? Trực tiếp giết chết hắn, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm đây."

"Không phải chứ, chỉ là một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch mà thôi, lại có thể trì hoãn tận mấy ngày!"

...

Năm người tu hành đều lạnh lùng quát lớn với Diệp Phàm.

"Ha ha!" Diệp Phàm cười lớn, liếc nhìn năm người tu hành, vô cùng tự tin nói: "Không phải tôi xem thường mấy người, mà mấy người trong mắt tôi, thật sự là quá yếu!"

"Nhóc con, mày muốn chết rồi!"

Trong năm người tu hành, một gã đàn ông vạm vỡ tính tình nóng nảy bỗng lớn tiếng quát.

Sau đó, gã liền tiên phong ra tay!

Chỉ thấy cơ thể của gã đàn ông vạm vỡ này dao động, linh lực di chuyển khắp kinh mạch trong toàn cơ thể, tăng cao các chức năng sống của gã.

Ầm!

Gã bước từng bước, lập tức tiến tớt trước mặt Diệp Phàm, tay phải cuộn thành nắm đấm, đột nhiên đưa ra trực tiếp dùng một chưởng đấm vào mặt Diệp Phàm.

Sức mạnh trong một chưởng này của gã cũng không nhỏ.

Nếu thật sự đấm trúng vào mặt Diệp Phàm, chắc chắn sẽ lấy mất nửa cái mạng của anh!

Nhưng dáng vẻ của Diệp Phàm vẫn luôn bình tĩnh, anh nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

Ầm!

Nắm đấm của gã đàn ông vạm vỡ cùng với bàn tay đánh ra của Diệp Phàm đập vào nhau, dẫn đến một âm thanh nặng trĩu, sau đó liền nhìn thấy, gã đàn ông vạm vỡ phát ra tiếng kêu rên, cơ thể lảo đảo lùi về năm sáu bước, mới miễng cưỡng giữ vững thân mình.

Gã đàn ông vạm vỡ này là người tu hành, sức mạnh rất to lớn.

Nhưng Diệp Phàm còn mạnh hơn cả gã, sức lực của một chưởng vừa nãy, đã vượt qua sức của gã đàn ông vạm vỡ gấp mấy lần.

Vì thế, gã đàn ông vạm vỡ mới lảo đảo lùi năm sáu bước, nắm đấm của gã lại càng đau nhức khó mà nhịn được, dường như không cách nào tiếp tục nắm đấm lại!

Gã đàn ông vạm vỡ là một mẫu người hung ác, mặc dù nắm đấm của gã vô vùng đau nhức, nếu như là bình thường, tuyệt đối gã sẽ đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vào giờ phút này gã lại vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên như không có việc gì.

"Thông Bối Quyền!"

Gã đàn ông vạm vỡ gào to một tiếng, sau đó gã liền thi triển ra một môn tuyệt học, tấn công về phía Diệp Phàm.

Rầm rầm rầm!

Chỉ nhìn thấy phần xương sống lớn của gã đàn ông vạm vỡ lắc lư như xương rồng, còn có âm thanh giống như hạt đậu vỡ tung vang lên, gã lập tức phóng nắm đấm trái ra, trực tiếp đấm về phía lồng ngực của Diệp Phàm.

Một chưởng này của gã, sức mạnh ẩn chứa còn lớn mạnh hơn một chưởng trước đó gấp mấy lần.

Nhưng Diệp Phàm vừa vung chân, thi triển ra thân pháp huyền diệu, thoáng chốc đã né tránh một trưởng vô cùng lớn mạnh của gã đàn ông vạm vỡ.

Sau đó, không cho gã đàn ông vạm vỡ bất kỳ cơ hội phản ứng nào, chân phải của anh đột nhiên nhấc lên, đầu gối húc vào bụng dưới của gã đàn ông vạm vỡ.

Từ đầu đến cuối Diệp Phàm chỉ dùng sức mạnh thể xác đơn thuần, ngay cả linh lực cũng không điều động, nhưng bây giờ, khi bộ âu phục (k hiểu câu này lắm) húc vào bụng dưới của gã đàn ông vạm vỡ, anh vận chuyển linh lực tụ trên đầu gối.

Gã đàn ông vạm vỡ bị đầu gối của Diệp Phàm húc vào bụng, khiến cho lòng gã sinh ra một loại cảm giác giống như bị xe hơi đâm vào.

"A....."

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như giết lợn phát ra từ gã đàn ông vạm vỡ, cơ thể giống như con diều đứt dây bay ngược ra bên ngoài, ngã văng ra đất tận bốn mươi năm mươi mét.

Gã vô cùng chật vật bò dậy từ trên mặt đất, vừa hé miệng liền phun ra mấy ngụm máu tươi.

Tinh thần của gã chớp mắt uể ải không còn phấn chấn!

Sắc mặt của bốn người tu hành khác đều thay đổi, bọn họ hoàn toàn không dự đoán được Diệp Phàm lại mạnh mẽ đến vậy, ngay cả về sức mạnh thì gã đàn ông vạm vỡ đó cũng ngang bằng với bọn họ, còn chưa kịp phát huy đã bị Diệp Phàm nghiền nát một trận hung ác.

Điều này đã khiến bọn họ sợ đến ngây người!

Nhận ra lần này mình đã gặp phải kẻ tàn bạo rồi!

"Nhóc con, rốt cuộc cậu mà là ai?"

"Bọn tôi là người tu hành đến từ Hành Sơn, Tương Giang, Thiên Môn Sơn và các nơi khác, nhóc con, cậu đến từ nơi nào? Đã kế thừa từ ai?"

"Đúng vậy nhóc con, mau mau nói ra cậu kế thừa từ ai cùng với lai lịch của cậu, để tránh người nhà phải làm tổn thương người nhà."

"Tôi thấy hay là chúng ta đừng nhiều lời với cậu ta nữa, trực tiếp ra tay đi!"

...

Sau khi bốn người tu hành còn lại lấy lại tinh thần, liền liên tục chất vấn Diệp Phàm.

Mặc dù trên thế giới có rất nhiều nơi tu hành, nhưng tổ chức tu hành chỉ có bốn tổ chức lớn thánh địa Phật Môn, đạo quán Thiên Hạ, Thánh Nhân Thế Gia, điện Long Vương, còn về Tu La Huyết Cung ngày xưa, đã diệt vong từ sớm rồi!

Mà mặc dù bốn tổ chức tu hành luôn âm thầm đọ sức, nhưng ở ngoài đều chung sống hòa bình.

Ngoài ra, trong tình huống bình thường, nếu không phải thâm thù đại hận gì, hầu như cũng sẽ không chiếm giết, mà lựa chọn cách mỗi người lùi một bước.

Bốn người tu hành này bị sức mạnh chiến đấu mà Diệp Phàm thể hiện ra dọa một trận, hai người có tính cách nhát gan đã có chút kinh sợ, muốn hóa giải mẫu thuẫn với Diệp Phàm.

Nhưng hai người tu hành còn lại thì tính tình nóng nảy, không hể sợ Diệp phàm, bọn họ lại trực tiếp ra tay với Diệp Phàm, hai người bắt đầu tấn công cùng lúc.

Một người tu hành tính tình nóng nảy trong đó chính là người của điện Long Vương, gã ra tay tàn nhẫn, khi hai đấm tay vung lên, bên trong cơ thể vang lên một tiếng rồng gầm, sức mạnh của mỗi chưởng đều lớn mạnh đến kinh người, có thể làm nứt một tấm bia đá dễ như trở bàn tay.

Người bình thường chịu một chưởng của gã, cơ thể trực tiếp nổ tung thành một mảng mưa máu.

Ngươi tu hành tính tình nóng nảy còn lại đến từ thư viện Nhạc Lộc, là một trong những Thánh Nhân Thế Gia, trong tay gã xuất hiện một cây bút sắt đen.

Cây bút sắt đen này không phải vũ khí tầm thường, nó là một món pháp khí mà người tu hành này đã hao tốn lợng lớn tiền của và tinh thần mới chế tạo thành công, khi khởi động, ngòi của bút sắt đen ngưng tụ ra một phần sức mạnh linh lực.

Bút sắt đen trong tay người tu hành này vung lên, điểm, phác, nén, phẩy cùng các loại bút pháp khác nhắm về phía huyệt vị kinh mạch trên cơ thể của Diệp Phàm.

"Tôi nói rồi, các người quá yếu!"

Ánh mắt của Diệp Phàm lạnh nhạt, đối mặt với sự bao vây tấn công của hai người tu hành, trên gương mặt anh không chút sợ hãi, hai nắm đấm vung lên, múa ra một loại quyền thuật không tên, linh lực hùng hồn di chuyển khắp xương cốt tứ chi trong cơ thể anh, nâng cao các chức năng của cơ thể anh.

Chỉ thấy một chưởng của anh vừa đánh ra, húc vào nắm đấm của người tu hành đến từ điện Long Vương kia.

Ầm!

Nắm đấm của hai người đập vào nhau, hai luồng sức lực xung kích, lại có thể tạo thành trận nổ khí, người tu hành của điên Long Vương kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ lợn, nắm đấm của gã đập vào nắm đấm của Diệp Phàm, lại có thể trực tiếp nổ tung cả cánh tay.