Long Thần Tại Đô

Chương 67: Đánh nhau



"Chó Mặt Cười, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo tới, nghi ngờ nơi này là hiện trường ám sát có kế hoạch từ trước, chúng tôi muốn vào kiểm tra hiện trường, các người tránh ra ngay!" Tử Ngân Linh lạnh lùng nói.

Người đàn ông nhướng mày, tắt hẳn nụ cười, lạnh lẽo bảo: "Cảnh sát Tử, các cô nhận được cuộc gọi giả rồi, rõ ràng chỗ này chỉ là một vụ tai nạn xe mà thôi, e rằng còn chưa tới lượt đám cảnh sát mấy cô tới xử lý, ngoài ra, Chó Mặt Cười không phải tên của tôi, cận thận tôi kiện cô tội phỉ báng!"

"Anh..."

Tử Ngân Linh nghiến răng, hận không thể cắn người đàn ông trước mắt.

"Ngân Linh."

Người cảnh sát trung niên sau lưng Tử Ngân Linh kéo cô ấy, tiến về trước một bước, nhìn thẳng vào người con trai, thản nhiên nói: "Tiền Thư Mặc, kiểm tra sau khi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát là trách nhiệm của chúng tôi, nếu cậu còn không tránh ra, tôi có thể đưa cậu xem văn bản chỉ thị liên quan của cảnh sát giao thông."

Tiền Thư Mặc nghe vậy hơi nhíu mày, người cảnh sát trung niên này khó đối phó hơn tay mơ mới ra đời như Tử Ngân Linh nhiều.

Đảo tròng mắt, Tiền Thư Mặc vừa cười ha ha vừa nói: "Đội trưởng Long nói đùa, thân là công dân tất nhiên chúng tôi phải phối hợp điều tra với cảnh sát, dù sao mọi người cũng vì tốt cho chúng tôi, nhưng thái độ chấp pháp của vài cảnh sát vẫn cần bàn bạc thêm, thân là cảnh sát đáng lẽ càng phải tuân thủ pháp luật, ông nói đúng không?"

"Anh nói ai đó?" Tử Ngân Linh lập tức bùng nổ.

"Ngân Linh!"

Đội trưởng Long quát lạnh một tiếng, hung hăng trừng Tử Ngân Linh, quay đầu lại cau mày nói: "Tiền Thư Mặc, bây giờ tránh đường được rồi chứ."

"Bây giờ e là không được."

Tiền Thư Mặc nở nụ cười, giọng điệu lại vô cùng kiên định: "Đại tiểu thư nhà tôi vừa sống sót khỏi tai nạn xe, trạng thái tâm lý hiện tại vẫn chưa ổn định, nếu bây giờ các người xông vào, kích động tinh thần đại tiểu thư nhà tôi, các người gánh trách nhiệm nổi không?"

Cả nhà anh đều là tiểu thư, Tử Ngân Linh bất mãn lầm bầm, sau đó dưới ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng Long, cô cúi đầu, có thể thấy được trong lòng cô ấy vẫn không cam.

"Tiền tiên sinh, chúng ta đều hiểu nhau rất rõ, cũng mong cậu thông cảm cho công việc của chúng tôi, còn nữa, rốt cuộc vụ án mang tính chất gì, sau khi chúng tôi dựa theo hiện trường kiểm tra xong sẽ quyết định, trước khi chúng tôi vẫn chưa kiểm tra, bất kỳ hành vi phá hoại hiện trường nào của các người đều là khiêu khích luật pháp, mong các người tự giải quyết cho tốt."

Đội trưởng Long nói bâng quơ một phen như vậy, sắc mặt Tiền Thư Mặc lập tức trở nên khó coi.

Không phá hoại hiện trường, vậy bọn họ cản trở cảnh sát còn có ý nghĩa gì? Trước mắt bao người, không phải không thể kiên quyết phá hoại hiện trường, chỉ có điều mất nhiều hơn được.

Nghĩ vậy, Tiền Thư Mặc lại nở nụ cười, bảo: "Đội trưởng Long nói gì thế, đợi sau khi ông chủ chúng tôi ổn định cảm xúc của đại tiểu thư xong, các người muốn làm gì thì tùy, chúng tôi không làm chuyện gì phạm pháp."

Hừ!

Lời nói của Tiền Thư Mặc khiến Tử Ngân Linh hừ lạnh, nói nghe hay thật, cả thủ đô, thậm chí cả nửa Hoa Hạ, có ai mà không biết tiếng tăm của vua sư tử giận dữ Trương Bách Nhạc, 90% việc làm ăn xám (giữa làm ăn trong sạch và làm ăn bẩn) ở biên giới phía Bắc nằm trong tay Trương Bách Nhạc, thân là quân sư quạt mo của Trương Bách Nhạc lại tự nói bọn họ chưa từng phạm luật, buồn cười làm sao.

"Đội trưởng Long, thành viên đội các người phải dạy dỗ cẩn thận lại một phen, cái gì được nói, cái gì không được nói, chuyện này phải rõ ràng, nếu không họa từ miệng mà ra đấy!" Tiền Thư Mặc thản nhiên nói, Tử Ngân Linh năm lần bảy lượt gây hấn khiến hắn ta hơi mất kiên nhẫn rồi.

Không thấy đội trưởng các người còn phải ăn nói nghiêm túc trước mặt tôi hả, một viên cảnh sát như cô, tưởng rằng khoác tấm da hổ lên là có thể muốn làm gì thì làm hay so?

Nói đùa gì vậy.

"Tiền tiên sinh!"

Đội trưởng Long nhíu mày, kéo Tử Ngân Linh ra sau lưng, hai mắt uy nghiêm nhìn Tiền Thư Mặc chằm chặp, gằn từng chữ: "Người của tôi, vẫn chưa đến phiên cậu dạy bảo, cậu lo thân mình cho tốt đi, nhất định đừng cầu xin chúng tôi."

"Ôi chao, che chở cấp dưới quá nhỉ!"

Tiền Thư Mặc cười ha ha một tiếng: "Chỉ đùa chút thôi, đội trưởng Long cần gì phải căng thẳng như vậy?"

Tuy nói thế nhưng Tiền Thư Mặc lại quan sát Tử Ngân Linh cẩn thận, khoảng sáu tháng trước, Tử Ngân Linh được điều đến đội cảnh sát hình sự, sau đó cô ấy nhiều lần gây rắc rồi, hắn ta cũng không để ý nhiều, dù gì bị kiện gây hấn thì hắn cũng sẽ không để trong lòng.

Bây giờ thì khác rồi, vị đội trưởng Long - đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thủ đô - người được xem là nhân vật số một số hai này lại căng thẳng và quan tâm đến Tử Ngân Linh như vậy, ý nghĩa trong việc này rất đáng để suy ngẫm.

"Tốt nhất là vậy." Đội trưởng Long liếc Tiền Thư Mặc cảnh cáo, thân là cảnh sát hình sự kỳ cựu đã chiến đấu trong nghề này nhiều năm, có cảnh nào mà ông ấy chưa từng chứng kiến, ông ấy đã sớm nhìn thấu mấy thủ đoạn của Tiền Thư Mặc, sở dĩ tỏ ra lỗ mãng như thanh niên là để nhắc nhở Tiền Thư Mặc.

Thân phận của Tử Ngân Linh không đơn giản, nhất định anh đừng làm ra chuyện gì quá khích, nếu không tất cả mọi người sẽ không được sống yên.

Người duy nhất bị giấu diếm trong chuyện này e rằng chính là Tử Ngân Linh.

Không nhắc đến Tiền Thư Mặc và đội trưởng Phong đấu võ mồm bên này, Trương Duyệt Nhiên nhào vào ngực Trương Bách Nhạc đã ngừng nức nở, có chút xấu hổ rời khỏi ngực cha mình, vô thức nhìn lướt qua Diệp Phàm bên cạnh, vẻ mặt rất bất an.

"Hẳn cậu đây là ân nhân cứu mạng của con gái tôi rồi."

Trương Bách Nhạc lại vuốt tóc Trương Duyệt Nhiên, nói với Diệp Phàm: "Cậu nhóc, cậu là ân nhân của Trương Bách Nhạc tôi, nói đi, có nguyện vọng gì muốn thực hiện, Trương Bách Nhạc tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ!"

Sự hào sảng của Trương Bách Nhạc khiến trong mắt Diệp Phàm chợt lóe kỳ lạ, ý giống nhau nhưng nếu dùng giọng điệu khác nhau nói ra sẽ khiến người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Trông Trương Bách Nhạc hảo sảng, trên thực tế trong lời nói của ông ta đã ngầm tỏ ý, thằng nhóc mày suy tính cẩn thận, tuyệt đối đừng có suy nghĩ không nên có.

Vì cô ta ư?

Diệp Phàm nhìn Trương Duyệt Nhiên đang liếc trộm mình, nhíu mày, ông mẹ nó quá tự tin vào con gái của mình rồi đó, ông cho rằng phàm bất kỳ thằng đàn ông nào làm chuyện gì cũng là vì con gái ông hả?

Nhìn như hào sảng thực ra lại ẩn chứa tâm cơ, trong lòng Diệp Phàm ngán ngẩm, xua tay bảo: "Chỉ tiện tay mà thôi, không cần báo ơn, tạm biệt."

Dứt lời, anh xoay người bỏ đi.

"Nè, anh đừng đi!" Trương Duyệt Nhiên lập tức nóng nảy, thoắt cái kéo Diệp Phàm lại.

"Còn muốn bắt tôi xin lỗi cô nữa hả?" Diệp Phàm đột ngột quay đầu, tâm trạng bản thân không tốt thì tất nhiên nói chuyện sẽ không khách sáo.

Trương Duyệt Nhiên bị ánh mắt của Diệp Phàm làm hoảng sợ, vội vàng buông cánh tay anh ra, giải thích: "Không phải không phải, tôi vẫn chưa biết anh tên gì, đến đâu để tìm anh!"

Câu này nghe thật đáng thương, cứ như Diệp Phàm là đàn ông cặn bã bội tình bạc nghĩa gì vậy.

Một giây sau, Diệp Phàm cảm giác được ánh mắt như muốn ăn thịt người từ phía Trương Bách Nhạc, ý rất rõ ràng, cuối cùng thằng nhóc mày đã làm gì con gái tao?

"Buông tay!"

Diệp Phàm nhíu mày, anh thật sự không muốn dây dưa nữa.

"Không buông!" Trương Duyệt Nhiên lắc đầu, quật cường nhìn Diệp Phàm: "Nói cho tôi biết anh tên gì, tôi có thể tìm anh ở đâu, tôi sẽ cho anh đi!"