Long Thành Oán

Chương 26



“Giả Tam, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Dưới chân ngươi bôi mỡ heo hay sao mà chạy nhanh thế?” Lão Lưu móc tẩu thuốc từ trong túi vải ra, hút hút vài hơi, sảng khoái phun ra mấy vòng khói.

Giả Tam lau mồ hôi trên trán, nghĩ lại vẫn thấy hoảng sợ đến nhéo đùi mới khiến chân bớt run rẩy, nhìn lão Lưu bên cạnh nhàn nhã như không có chuyện gì, ngượng ngùng nghĩ phải chăng vừa rồi mình quá mất mặt, cũng học lão Lưu ngồi xuống ghế đẩu trước cửa: “Ông đừng cười cháu, đây là lần đầu cháu làm chuyện này. Vừa rồi khuôn mặt người kia trông dữ tợn quá, dọa cháu đến hai bắp chân cũng run lên rồi.”

Lão Lưu hút một hơi, xuyên qua làn khói dày đặc mà liếc Giả Tam, giọng điệu đúng là rất bình thản: “Giả Tam, con người chỉ có một lần chết. Ngươi xem, mặc kệ trước khi chết đã làm những gì, sau khi chết chẳng phải vẫn qua tay chúng ta vùi sâu vào đất sao? Những thứ sống không mang theo, sau khi chết cũng chẳng thể mang theo được!” Lão Lưu vỗ bờ vai Giả Tam, vừa định nói thêm gì đó để an ủi người mới này, một bạch ảnh chợt xẹt qua trước mắt.

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Giả Tam hoảng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác. Gã run rẩy chỉ nơi bạch ảnh vừa lướt qua, run rẩy hỏi: “Lão Lưu… Lão Lưu… vừa… vừa rồi có ma.”

Lão Lưu không nhanh không chậm hút thêm một hơi, điềm nhiên như không đập đập tàn thuốc ra, “Sợ cái gì? Chỉ cần trong lòng không có việc trái với lương tâm, ngươi sợ gì ma quỷ gõ cửa?”

Giả Tam nghĩ, lại sợ hãi liếc nơi bạch ảnh vừa lướt qua, quả nhiên là hướng nhà xác. Gã chắp tay trước ngực, lặng lẽ niệm mấy lần ‘Quan Âm Tâm Kinh’, cũng ghi nhớ lời của lão Lưu vừa nói. Trong nghề này gã là người mới, sau này phải học hỏi lão Lưu thêm mới được.

*

“Tử Câm cô nương, sao lại là cô?” Triển Chiêu đưa tay lau nước chảy xuống mắt, bối rối nhìn nữ tử thanh y đang giơ ô đứng phía sau.

Ngay cả Triển Chiêu cũng không phát hiện ra, lúc y hỏi câu này, giọng điệu có bao nhiêu thất vọng. Lời vừa ra khỏi miệng, y mới phát hiện mình thất lễ, nhưng mà y đang hy vọng điều xa vời gì đây?

Y nhìn Tần Tử Câm, phát hiện nàng vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm, không hỏi sự đời như lúc mới gặp, hoàn toàn không để ý giọng điệu của Triển Chiêu có gì không ổn.

“Triển đại ca, tuy tiết Thanh Minh thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng mưa vẫn rất lạnh, dễ bị phong hàn.” Tần Tử Câm che ô trúc qua người Triển Chiêu, nhìn y phục ẩm ướt trên người y: “Nếu Triển đại ca bị bệnh… sẽ có người lo lắng, ví như Bạch đại ca…”

Khi nói lời này, Tần Tử Câm chỉ lơ đãng nhìn ô trúc màu trắng thưa thớt qua lại trên cầu Vĩnh An phía xa, tựa chuyện nàng vừa nói là điều hết sức bình thường.

Giọng nói của nàng mềm mại, êm ái, lại trong trẻo, nhưng lại như có một sức mạnh vô hình khắc mỗi cái nhăn mày, từng nụ cười của người kia vào lòng y.

Triển Chiêu thoáng kinh ngạc, ngay sau đó đã khôi phục thần sắc như thường, quay đầu nhìn Tần Tử Câm. Chẳng hiểu tại sao y lại có cảm giác hôm nay Tần Tử Câm có chút chật vật.

Thanh y trên người có mấy nếp nhăn, nhưng búi tóc lại rất gọn gàng, chỉ có điều nét mặt mệt mỏi, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt. Tất cả khiến nàng trông rất tiều tụy. Nếu là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân như vậy mà đi ra ngoài.

“Tử Câm cô nương?” Triển Chiêu nghi hoặc nhìn Tần Tử Câm, y không rõ, chẳng lẽ Tần Tử Câm bất chấp dáng vẻ này của mình chỉ là vì đến nhắc nhở y thôi sao?

Tần Tử Câm không trả lời, bàn tay còn lại rủ bên người không ngừng xoắn góc áo, ánh mắt lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.

Triển Chiêu thấy nàng không trả lời, cũng không ép, chỉ xuyên qua màn mưa mờ mịt, nhìn cảnh sắc Giang Nam liễu rủ trong mưa. Cả hai cứ đứng dưới màn mưa bụi, không ai nói gì.

Cố gắng không nói lời nào, Triển Chiêu đưa mắt nhìn về phía bên kia bờ sông. Chợt nhìn thấy một bóng người áo tím đang cò kè mặc cả với chủ gánh bàn ô bên cạnh bờ.

“Ngũ Gia ta rất xem trọng nhân phẩm của Lâm huynh, cho nên tiếp theo ta muốn làm gì, ngươi không cần quan tâm, cứ xem cho kỹ là được!” Trong lòng lại là có đáp án.

Y vẫn ở chỗ cũ trên cầu Vĩnh An chờ đợi. Nhưng thanh niên bạch y từng cười cùng y ước hẹn, Cẩm Mao Thử khí thế phóng khoáng, xuất chúng vô song đã mỗi lúc một xa y.

*

“Gia, đội thuyền đã chuẩn bị xong, cũng đã dặn dò người lái thuyền, mưa dứt sẽ lập tức lên đường. Gia có muốn mua gì không, tiểu nhân nhân lúc này đi tìm.”

Lâm Quân Hạo đang lựa chọn ô giấy, nghe gã người hầu bên cạnh bẩm báo lại như vậy, thoáng nhíu mày. Cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhìn ô trúc vẽ hoa quế trên tay.

Không hiểu thế nào lại nhớ khung cảnh lúc mời Tần Tử Câm đi ăn cao Quế Hoa lần trước. Khi thổi tiêu mang nỗi bi thương, lúc ngâm thơ làm câu đối thì điêu luyện, tài hoa, gặp thứ mình thích thì vui vẻ, lúc cố gắng giấu nỗi bi thương thì u sầu… Nàng thật sự là cùng một người sao? Mặt nào của nàng mới hấp dẫn hắn?

Hắn cười khổ căn dặn: “Cũng không cần gì, đi đến quán trà phía đông mua giúp ta một ít cao Quế Hoa là được rồi.”

Gã người hầu lần đầu tiên thấy chủ tử nhà mình muốn ăn bánh ngọt, ngẩn người đến quên cả đáp lời.

Hắn cũng không để bụng mà xua tay, đang định đuổi gã người hầu mau đi mua, lại đột nhiên nhớ ra một việc: “Ta hỏi ngươi, xưởng gốm trong nhà có thể chế tạo được ngọc Lưu Ly sứ trắng không?”

Gã người hầu cúi đầu do dự, khúm núm mở miệng: “Có thể thì có thể, nhưng trục cuốn đã bị công nhân cùng thời với thái lão gia trong xưởng gốm bất cẩn bị làm hỏng, bây giờ muốn mở lại lò… sợ rằng…”

Lâm Quân Hạo lạnh nhạt nâng ô trúc trong tay lên, mở ra, đi ra ngoài cửa lại xoay cán ô vài vòng: “Còn không mau đi mua cao Quế Hoa. Nếu làm lỡ thời gian, cẩn thận gia cắt tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi đó.”

Lúc này gã người hầu mới như trút được gánh nặng, hơi khom người rồi chạy ra cửa, biến mất trong màn mưa bụi.

Lâm Quân Hạo trả tiền, mở ô trúc, vừa ngẩng đầu định tìm bóng dáng Triển Chiêu, lại đúng lúc chạm phải một đôi mắt quen thuộc.

Hắn nâng cao ô trúc, cách lớp mưa bụi, nhìn khuôn mặt nàng có chút mờ ảo, lại có chút thẫn thờ.

Mưa gió nổi lên, tình như lớp sương mỏng, bởi vì duyên phận mà tụ, cuối cùng lại không bù được khoảng cách.

Không biết là ai bước trước, khoảng cách giữa bọn họ từng chút ngắn lại. Cũng không biết tại sao, mưa đang tí tách rơi lại đột nhiên ngừng.

Tần Tử Câm thu ô, giao nó vào bàn tay còn lại của Triển Chiêu, rồi nhẹ nhàng tiếp tục cất bước, chậm rãi đi xuống bậc thang dưới chân cầu. Phía dưới có một nam tử áo tím vừa thu ô giấy trong tay lại.

Đến khi hai người đối mặt, bầu không khí lại nặng nề.

“Tần cô nương, nàng…” Cuối cùng Lâm Quân Hạo mở miệng phá vỡ bầu không khí nặng nề. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện Tiểu Ly lúc nào cũng theo Tần Tử Câm như hình với bóng không đi theo, nhận ra điều này khiến tim hắn đập nhanh dữ dội: “Tiểu Ly đâu? Sao nàng lại không dẫn Tiểu Ly theo mà một mình ra ngoài thế này? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Tần Tử Câm không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Quân Hạo dần nói chậm lại, lắc lắc đầu, khóe môi nở nụ cười ảm đạm. “Không cần vì cố kỵ ta mà cố ý nói như vậy.” Nói xong, xuyên qua lan can cầu đò, nhìn đội thuyền đang nhổ neo dưới sông, thản nhiên nói “Nghe nói huynh sắp rời đi, ta… ta tới tiễn huynh.”

Lâm Quân Hạo nhíu mày, nhìn Triển Chiêu mặt không rõ biểu cảm đứng trên đầu cầu phía xa, lại nhìn Tần Tử Câm không hề né tránh ánh mắt, trong lòng bất an. Nếu hắn không nghe nhầm thì hẳn là hắn bị nhiễm phong hàn cho nên đầu óc choáng váng.

Ngày bình thường, Tần Tử Câm nếu không tránh xa hắn thì chính là hết sức phân rõ giới hạn với hắn. Lần này hắn trở về thị trấn Diêu Quang, chưa từng nghĩ sẽ có người nào ngoại trừ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đưa tiễn. Người này lại đột nhiên tới khiến hắn không kịp chuẩn bị tinh thần.

“Thế này đi, ngươi cứ thế mà về thì thật uổng phí ngày xuân tháng ba, cũng thật chẳng khí khái, chi bằng Ngũ Gia ta tặng ngươi một lễ vật đưa tiễn.” Không biết sao trong đầu hắn này lại hiện lên nụ cười cùng vẻ mặt thiếu đánh của Bạch Ngọc Đường. Thì ra là như vậy.

Lâm Quân Hạo không nói thêm gì, chỉ giúp Tần Tử Câm chỉnh lại tóc mai tán loạn: “Nàng muốn nói gì?”

Tần Tử Câm cắn cắn môi dưới, lấy từ trong lòng ra một túi gấm, đưa tới trước mặt Lâm Quân Hạo: “Vật này… Hôm nay ta đến trả lại cho huynh.”

Lâm Quân Hạo thoáng giật mình, đưa tay sờ vào trong túi, quả nhiên không có. Y cười khổ, Bạch Ngọc Đường à Bạch Ngọc Đường, huynh cần gì làm cho ta đến nước này? Thứ mình tốn hết tâm tư muốn tặng cho người lại bị trả về đến hai lần, huynh muốn ta nên làm sao cho phải đây?

Hai người cứ thế dây dưa, Tần Tử Câm thấy Lâm Quân Hạo không có ý định nhận lại túi gấm cũng không giận, chỉ lẳng lặng nhét túi gấm vào chiếc hộp bên cạnh hắn.

Lâm Quân Hạo ngăn nàng lại, trả túi gấm lại cho nàng, quay mặt sang chỗ khác: “Thứ này là hắn thay ta đưa thì đã là chuyện của hắn. Nàng muốn trả lại, cũng nên trả lại cho hắn, không cần phải đưa cho ta.”

Tần Tử Câm sửng sốt, tựa như không ngờ Lâm Quân Hạo lại đột nhiên giở thói lưu manh như Bạch Ngọc Đường, vừa mở miệng định nói gì đó, chợt phía xa có một gã người hầu mặc áo xám chạy tới, miệng gọi: “Lâm gia!”

“Lâm gia, thuyền sắp đi rồi. Tiểu nhân cũng đã mua xong cao Quế Hoa ngài dặn, có thể lên đường rồi.”

“Được rồi, ta lên thuyền đây.” Lâm Quân Hạo khẽ gật đầu, vừa định theo gã người hầu đi xuống bến thuyền.

“Ta đưa huynh lên thuyền.” Tần Tử Câm không nói gì, lặng lẽ nhìn Lâm Quân Hạo, thu lại túi gấm, rồi đột nhiên lên tiếng, nhấc váy chuẩn bị cùng Lâm Quân Hạo đi xuống bến thuyền.

Lâm Quân Hạo nhếch khóe môi, như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn giúp nàng bước xuống bậc thang.

Triển Chiêu vịn lan can bằng đá trên cầu, nhìn con thuyền ô bồng từ dưới chân cầu hình vòm chậm rãi rời khỏi địa phận cầu Vĩnh An, từng chút biến mất trong tầm mắt của y. Dưới bến thuyền, Tần Tử Câm mặc thanh y lẳng lặng đứng đó. Một cơn gió nhẹ lướt qua chỗ y, thổi tan mọi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng.

Nhìn Tần Tử Câm cất túi gấm vào lòng, chậm rãi đi lên, y quay đầu, hé môi mỉm cười: “Tử Câm cô nương, để Triển mỗ đưa cô về.”

*

Bạch Ngọc Đường xốc chiếu lên, mùi tanh tưởi lập tức sộc vào mũi, hắn theo bản năng dùng tay áo che miệng. Động tác này khiến hắn trượt tay, suýt chút nữa làm rơi tấm chiếu.

“Nếu thi thể để lâu, trên thi thể sẽ xuất hiện thi thủy, thi ban cùng hiện tượng phân hủy, phát tán ra mùi thối. Người bình thường nếu ngửi nhiều sẽ tích độc trong cơ thể. Phương pháp phá giải là trước khi khám nghiệm tử thi, ngửi lá bạc hà, lá ngải cùng dược liệu tỉnh táo tinh thần.”

Hắn lắc đầu, lấy từ trong tay áo ra một cái túi thơm, đưa lên mũi, hít mạnh một hơi. Mùi hương lành lạnh hòa tan mùi tanh tưởi trước đó, khiến đầu óc mơ màng của hắn tỉnh táo hơn.

Nhìn đường may xô lệch bên góc túi thơm, Bạch Ngọc Đường siết chặt một cái, rồi cẩn thận cất vào trong tay áo, cúi người thận trọng xem xét thi thể.

“Kỳ lạ… Rõ ràng là tự ngã bỏ mình, tại sao răng lợi lại nhe ra, vẻ mặt dữ tợn như vậy?”(1)

Bạch Ngọc Đường nhấc một góc áo của thi thể lên, tầm mắt thoáng lướt qua: “Đây là…?”

Đưa tay chạm nhẹ lên hai vết thương trên cánh tay phải của thi thể, vết thương đã chuyển màu xanh. Theo như màu sắc và hình dạng, hẳn là người đã khuất khi còn sống đã bị một ngoại lực với cường độ lớn lôi kéo, cho nên trên cơ thể mới có dấu vết thế này.

“Nếu như người chết đuối bị người khác hãm hại, như vậy trong quá trình ngâm nước chắc chắn sẽ có dấu vết giãy dụa. Bùn cát hít vào trong miệng, trong mũi cũng sẽ nhiều hơn so với người tự sát rất nhiều. Cẩn thận quan sát tất cả trên thi thể người bị hại, nhất định sẽ phát hiện được manh mối quan trọng.”

Trong tình huống này, những lời Triển Chiêu từng nói cứ tự nhiên như vậy mà hiện lên trong đầu. Mặc dù đã tìm đủ mọi cách kháng cự, nhưng bàn tay của Bạch Ngọc Đường lại như bị ma xui quỷ khiến làm theo những lời Triển Chiêu đã từng nói trước đó.

Nhẹ nhàng kéo hàm dưới người đã khuất xuống, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn thấy bùn cát lẫn với rác rưởi trong miệng người chết, hắn vẫn không kiềm được mà nhíu mày. Thật không biết, bình thường y dùng vẻ mặt thế nào để kiểm tra thi thể… Đây đúng là…

Sau khi kiểm tra miệng mũi xong, hắn gần như có thể kết luận người đã khuất nhất định là bị người rắp tâm dìm cho chết đuối. Nhưng các nha dịch trong huyện nha lại hoàn toàn không cho đây là một vụ án mạng. Sơ hở rõ ràng như thế, vì sao Triển Chiêu không nói ra? Điểm này khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất khó hiểu.

“Hả?” Bạch Ngọc Đường lấy được từ trong móng tay người đã khuất ra một mảnh da, hơi ửng đỏ, đưa lên ngửi vẫn thấy mùi tanh nhàn nhạt. Xem ra người này trước khi chết đã liều mạng giãy dụa, còn cào bị thương kẻ giết người.

Nghĩ vậy trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhẹ. Hắn cũng muốn nhìn xem hung thủ nào có thể khiến hắn bó tay chịu thua.

Trong mũi ngoại trừ ngửi được mùi tanh còn có một mùi hương ngan ngát. Mùi này tuy rất nhạt, nhưng hắn lại thấy hết sức quen thuộc. Hắn tập trung suy nghĩ, đột nhiên như nhớ ra gì đó. Gói miếng da kia vào trong khăn tay mang theo bên người, nhìn người chết thảm, đắp lại chiếu lên cho nàng, sau đó thân hình nhoáng lên một cái, lập tức không thấy đâu nữa.

*

“Các người… rốt cuộc là ai?” Triển Chiêu vung kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng cổ họng kẻ áo đen, tức giận trên người khiến làm cho Cự Khuyết càng thêm lạnh lẽo.

Kẻ áo đen hơi ngửa cổ ra, nhưng chẳng những không né tránh Cự Khuyết sắc bén, mà còn đẩy mũi kiếm ra xa, biểu cảm dưới lớp khăn che mặt màu đen không biết là thế nào.

Triển Chiêu nhìn dáng vẻ trấn định của kẻ áo đen, trong lòng bỗng bất an. Y vừa chuyển Cự Khuyết trong tay, vừa hô khẽ: “Tử Câm cô nương, cô mau trốn đi.” Chỉ mong Tần Tử Câm có thể mau thoát khỏi nơi hỗn loạn này, cũng là giúp y đỡ phải phân tâm để ý.

Nào ngờ Tần Tử Câm như không nghe thấy lời này của Triển Chiêu, vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau y, hoàn toàn không có ý định chạy trốn. Triển Chiêu có chút sốt ruột. Tình hình trước mắt, mặc dù y có thể ngăn được kẻ áo đen kia, nhưng lại không dám khẳng định gã có đồng bọn khác hay không. Y chú ý đến hướng di chuyển của kẻ áo đen, tiếng hô cao hơn vừa rồi: “Tử Câm cô nương, không cần lo cho Triển mỗ, cô mau chạy đi!”

Tần Tử Câm vẫn chỉ nhìn chằm chằm kẻ áo đen kia, tựa như một bức tượng, đứng đó chẳng mảy may nhúc nhích. Đúng lúc này, Triển Chiêu phát hiện ngón trỏ và ngón giữa tay phải của kẻ áo đen hơi cử động, sau đó một cây kim màu xanh bắn thẳng về phía Tần Tử Câm phía sau y.

Tất cả phát sinh quá nhanh, y còn chưa kịp lo lắng, thân thể đã có phản ứng trước. Lúc cây kim xuyên qua vai phải của y, cảm giác đau đớn khiến y khẽ thốt ra một tiếng rên.

Ngay sau đó, từ miệng vết thương, cảm giác tê dại bắt đầu lan đi, từng chút từng chút gặm nhấm đau đớn trên vai y, rồi không còn cảm giác gì nữa.

Trước khi chìm vào bóng đen, trong tâm trí của y, ngoại trừ an nguy của Tần Tử Câm mà y đang bảo vệ, chỉ còn một sắc trắng khiến y cả đời khắc ghi.

Tác giả chú thích: (1) Mặc Thủy không học y, cho nên có chỗ nào không đúng mong mọi người bỏ qua.

- -----oOo------