Long Thành Oán

Chương 62



Lại đến vụ thu. Khi những bông lúa trên cánh đồng ngả sang màu vàng óng, lá phong nhuộm đỏ sườn núi, là lúc Đế vương khai đàn tế trời, sau đó thiết yến khoản đãi quần thần, bày tỏ tấm lòng thương yêu dân chúng.

Chỉ có điều năm nay, chiến sự biên quan căng thẳng, triều đình đang chuẩn bị nghị hòa với Tây Hạ, nghe đồn có ý định tăng thuế, khiến không ít dân chúng than thở.

Thân là vua một nước, Nhân Tông sống trong ngự hoa viên cũng phải lấy mình làm gương, giảm bớt chi tiêu của cung đình để dành quốc khố chi viện cho biên quan.

Cung yến năm nay đổi thành tổ chức tại ngự hoa viên, các thần tử vui vẻ quây quần một chỗ, thật xứng giai thoại minh quân trung thần.

Nhưng chung quy vẫn không tránh được một vài quan viên không hiểu phong tình, dù vào dịp thế này cũng không chịu yên tĩnh. Ví dụ như Bàng thái sư và Thừa tướng Đinh Vị ngồi đối diện Phủ doãn phủ Khai Phong Bao Chửng.

Ánh mắt đầu tiên của Bàng thái sư là quan sát xung quanh Bao Chửng, như là phát hiện ra gì đó, trao đổi ánh mắt với Thừa tướng Đinh Vị ngồi bên phải mình, sau đó đứng dậy, quỳ rạp xuống trước mặt Nhân Tông: “Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm tấu.”

Nhân Tông nhấp một ngụm rượu, nhíu mày nhìn lão thái sư dưới thềm đá trước mặt: “Thái sư mau đứng lên. Có chuyện gì?”

“Đa tạ Bệ hạ.” Sau khi ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế, Bàng thái sư xấu xa liếc Bao Chửng ngồi đối diện, hừ nhẹ, “Cũng không có việc gì. Từ nãy đến giờ cựu thần không hề nhìn thấy Triển hộ vệ và Bạch hộ vệ, cung yến hôm nay quan trọng như vậy, sao bên cạnh Thánh Thượng lại có thể thiếu hai vị thị vệ võ nghệ cao cường đó được?”

Từng câu từng chữ đều trúng suy nghĩ của Nhân Tông, nhưng lo lắng trong lời nói có thể có vài phần là thật, mượn chuyện để nhắc đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì chắc chắn là thật.

Nghe Bàng thái sư nói như vậy, Bao Chửng vô thức đưa mắt nhìn ra cổng vòm của ngự hoa viên, đáng tiếc không hề nhìn thấy hai người kia.

Tuy vậy, Nhân Tông cũng không trách cứ như mọi người tưởng, lơ đãng liếc vẻ mặt gian xảo của Bàng thái sư và Đinh Vị, thở dài một hơi.

Đúng lúc này, hai tứ phẩm thị vệ đại nhân một trước một sau khoan thai xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Hai người coi như thức thời, thấy không khí nơi này có vẻ bất thường, lập tức vung vạt áo, tạ tội với Thánh Thượng: “Vi thần, Triển Chiêu/ Bạch Ngọc Đường, tham kiến Bệ hạ…”

Hai người còn chưa hành lễ theo phép tắc xong, Thừa tướng Đinh Vị ngồi bên phải Bàng thái sư đã cười lạnh, vuốt chòm râu hơi dài, tuy tuổi đã trên năm mươi, nhưng lời nói và quan phục hoa lệ trên người sắc bén khiến người khác phải dè chừng: “Hai vị thị vệ đại nhân cũng thật ngông cuồng, cung yến phải mời mới tới! Hôm nay chỉ là cung yến, nếu như lần sau hai vị…”

“Theo như Đinh thừa tướng nói, hôm nay Triển hộ vệ và Bạch hộ vệ không có lý do chính đáng, e là chúng thần không thể nào bỏ qua.”

Cố ý kéo dài giọng để quan viên trong triều có mặt ở đây đều nghe được.

Nếu hôm nay Đinh Vị và Bàng Tịch hợp sức với nhau, không chỉ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, mà sợ là ngay cả Bao Chửng cũng bị trách phạt.

“Bệ hạ, lần này Triển hộ vệ và Bạch hộ vệ thất trách là có nguyên nhân.” Gương mặt ngăm đen của Bao Chửng hiếm khi lộ vẻ khó xử, vội rời bàn tiệc, bước tới trước mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nửa quỳ dưới thềm, vung vạt áo quỳ cùng hai người.

Nhân Tông nhíu mày, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người này làm phủ Khai Phong phải khó xử, vậy mà lúc này Bao Chửng công chính nghiêm minh lại nhận tội về mình, thật làm mặt rồng kinh ngạc.

“Đại nhân! Không thể…”

“Bệ hạ, chuyện này không liên quan tới Bao đại nhân. Là vi thần hại Triển Chiêu đến muộn. Nếu muốn trừng phạt, xin trừng phạt một mình Bạch Ngọc Đường.”

Hoàng đế trẻ tuổi vuốt mi tâm. Đám trung thần… có phải đều có suy nghĩ muốn chết? Hoàng đế là y còn chưa nói gì, ba người bên dưới đã bày ra dáng vẻ cam lòng chịu chết như vậy?

Lần nào cũng vậy, Đinh Vị và Bàng Tịch còn không ngừng thêm mắm dặm muối. Làm Hoàng đế thật không dễ, tuổi còn trẻ đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió. Ôi chao, thật là đau đầu.

“Chỉ đến muộn một chút, nào đến mức chịu tội.”

Đúng lúc này, một giọng nữ tử trong trẻo, có chút non nớt vang lên, ngắt lời ba người đang tranh nhau nhận tội cùng lời châm ngòi nổi gió của Bàng Tịch và Đinh Vị. Xung quanh lập tức im bặt.

Thiếu nữ kia như là thấy mình chưa đủ gây chú ý, tiếp tục nói bằng giọng điệu coi trời bằng vung: “Bệ hạ, nhà Thương có Tỷ Can moi tim tỏ lòng trung thành, hôm nay Bệ hạ cũng muốn Bao đại nhân moi tim để chứng tỏ lòng trung thành hay sao? Nếu đúng như vậy, những binh sĩ ở biên quan bán mang cho Bệ hạ sẽ thế nào đây?”

Ám chỉ trong lời này còn khiến những người khác khiếp sợ hơn những lời Bàng Tịch và Đinh Vị nói lúc nãy, trong đám bá quan lập tức vang lên tiếng hít khí. Đây là tiểu thư nhà ai? Lại dám cả gan nói những lời đại nghịch bất đạo như thế trước mặt Thánh Thượng?

Nhân Tông thu lại nụ cười yếu ớt trên bờ môi, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt vốn rời rạc lập tức sắc bén đảo khắp nơi: “Ngươi là ai? Mau ra đây diện kiến.”

Bạch Ngọc Đường hơi rũ mắt, trong lòng lại cả kinh. Nghe giọng nói, nữ tử này có vẻ mới mười sáu, mười bảy tuổi, lại dám ngông cuồng trước mặt thiên tử như thế, bội phục thì bội phục, nhưng cũng có lo sợ thay nàng.

Dù bọn hắn có ngu ngốc cũng nhận ra được Nhân Tông không hề có ý làm khó đám người Bao Chửng, quỳ một hồi là đâu lại vào đấy. Nhưng hình thức thì vẫn phải có, cho nên vừa rồi mới nói thế.

Nhưng mà hai người không ngờ lại có người ra mặt giúp mình.

Tiếng mép váy kéo đất vang lên, làn váy màu đỏ tía xuất hiện bên gối Triển Chiêu. Thiếu nữ mới xuất hiện không mặc cung trang hoa lệ, chỉ choàng một chiếc áo ngoài màu đỏ tía, dáng vẻ thanh tú thoát tục, hoàn toàn không giống với gia quyến triều thần trang điểm lòe loẹt.

Nàng hơi khom người, ngọc bội khắc chữ ‘Dương’ và túi hương đeo bên hông va chạm vào nhau, làm thoảng ra mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái. Giọng nữ trong trẻo lại vang lên: “Thần nữ, Dương Sở Ngọc phủ Thiên Ba, tham kiến Thánh Thượng.”

Dương Sở Ngọc vừa dứt lời, tiếng cười lạnh của Đinh Vị tức khắc đâm vào tai mọi người: “Nữ tử Thiên Ba phủ nhỏ bé lại dám ngược thánh ý, ngầm mỉa mai Thánh Thượng? Sau khi Dương tướng quân qua đời, phủ Thiên Ba kiêu ngạo quá nhỉ?”

Dòng dõi Thiên Ba phủ trung liệt lại phải chịu nhục này!

Mắt sắc của Bạch Ngọc Đường lóe lên, gần như sắp nhảy dựng lên xách cổ dạy dỗ lão thừa tướng nham hiểm móc mỉa tiểu thư phủ Thiên Ba, lại bị Bao Chửng kéo vạt áo lắc đầu.

Ánh mắt Dương Sở Ngọc vẫn lẫm liệt, trong giọng nói trong trẻo mang thêm chút lạnh lẽo: “Dù phủ Thiên Ba làm sai cũng có Bệ hạ định đoạt, không đến lượt Thừa tướng đại nhân bận tâm.”

Lạnh lẽo này khiến những lời Đinh Vị đang định nói ra bị ép trở vào.

Triển Chiêu dùng đuôi khóe mắt liếc nhìn Dương Sở Ngọc nửa quỳ bên cạnh mình, rõ ràng mới chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp, trên người lại mang theo khí chất đạm nhiên, thấy biến không loạn đặc trưng của phủ Thiên Ba.

“Nữ nhi Dương gia thật có phong phạm của Xa Thái Quân năm đó. Dương Sở Ngọc, ngươi vừa nhắc đến chiến sự biên quan là có ý gì?” Không ngờ Nhân Tông không những không trách tội, lại còn khen ngợi.

Dương Sở Ngọc cúi đầu, không mấy người nhìn được nét mặt của nàng, nhưng Bạch Ngọc Đường chắc chắn thấy được bờ môi mỏng của nàng thoáng cong lên.

“Sở Ngọc không dám mạo phạm lời của Bệ hạ.” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, không hiểu sao con ngươi đen láy lại sáng rỡ. “Bệ hạ có từng nghe chuyện Võ thiên hậu Đại Chu lúc vừa mới vào cung đã thuần phục ngựa của Thái Tông[1]? Đạo lý trong chuyện này giống với việc Bệ hạ đồng ý nghị hòa với man di Tây Hạ.”

“Nói tiếp đi!” Ánh mắt Nhân Tông nhìn Dương Sở Ngọc càng thêm thâm trầm, dường như đang ngầm đánh giá nữ nhi tướng môn này có năng lực thế nào.

“Roi sắt, búa sắt và dao chỉ có một tác dụng, đó chính là thuần phục ngựa. Nếu như sau khi tìm đủ mọi cách vẫn không thể thuần phục, cuối cùng sẽ sử dụng dao để cắt đứt cổ họng nó, khiến nó không thể làm càn, tuyệt đối không có ý nhượng bộ súc sinh!”

Tiếng Dương Sở Ngọc như gió mát châu ngọc, thâm ý trong lời nói lại khiến người người khác không thể không bội phục lá gan của nàng.

Nhân Tông thoạt đầu không lên tiếng, uống ly rượu đặt trên bàn, rồi mới cất tiếng cười to: “Khá khen cho câu ‘không nhượng bộ súc sinh’! Mục tướng quân, tôn nhi bà dạy dỗ quả thật lợi hại!”

Trên chiếc ghế gần nhất, một lão phu nhân tuổi trên năm mươi, mặc quân phục màu đen đứng dậy, tuy đầu tóc đã bạc trắng, nhưng tư thế oai hùng năm xưa vẫn không hề suy suyển. Chính là nguyên lão lưỡng triều đương gia phủ Thiên Ba, Mộc Quế Anh.

“Nào có, nào có, là lão thân dạy dỗ không nghiêm, để tiểu nha đầu Ngọc nhi này làm Bệ hạ bực mình, kính xin Bệ hạ chớ trách phạt.”

Nhân Tông lại tỏ vẻ vô cùng tán thưởng Dương Sở Ngọc, cười nói: “Trẫm rất để tâm lời của tiểu cô nương này.”

Nghe được lời của Mộc Quế Anh nói, nhóm người Bao Chửng vốn đang quỳ sát ghế rồng cũng thẳng người, cao giọng nói: “Thần kính xin Bệ hạ thu hồi ý chỉ nghị hòa với Tây Hạ.”

“Bệ hạ không thể! Nếu cứ tiếp tục giằng co với Tây Hạ và đám Nam man sợ là một khi thất bại sẽ khiến dân chúng lầm than…”

Chòm râu bạc trên khóe môi Đinh Vị rung rung, phân tích rõ lợi hại nếu như từ chối nghị hòa, trong lúc nói cũng có mấy quan viên chủ hòa đứng dậy.

Mộc Quế Anh chống mạnh trượng đầu rồng xuống đất, chỉ về phía mấy quan viên chủ hòa, lạnh lùng nói: “Đám văn thần các người chỉ biết ăn cơm chùa nào hiểu tình hình nơi biên ải? Lúc tôn nhi Hoài Ngọc của ta chém giết ở biên quan, các người đang ở đâu? Giờ thắng trận chính là thời cơ tốt để truy kích, các người lại muốn cúi đầu đưa tiền của dân chúng cho lũ Nam man kia!”

Mặc dù lớn tuổi, Mộc Quế Anh vẫn giữ nguyên tính tình nóng nảy và phong cách hành xử quả quyết năm xưa.

Chúng thần lập tức bị bà nói á khẩu không trả lời được.

Triển Chiêu cười nhẹ một tiếng, hai tay chắp lại, cung kính thi lễ: “Bệ hạ, lời Dương cô nương vừa nói quả thực rất có lý. Bệ hạ có thể lượng thứ, không trách phạt vi thần và phủ Khai Phong, cớ sao lại không hiểu cho nỗi lòng của quân dân biên quan?”

Nhân Tông nhíu mày, nhìn đám người quỳ trước mặt. Cung yến mới bắt đầu được vài nén hương, sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?

Bạch Ngọc Đường rèn sắt khi còn nóng, vung tay áo lên, học Triển Chiêu, chắp tay nói: “Bệ hạ! Biên quan có Dương đại tướng quân và Dương thiếu tướng quân trấn thủ, chắc chắn sẽ đánh một trận vô cùng lừng lẫy.”

“Kính xin Bệ hạ tin tưởng ông nội và huynh trưởng của thần nữ!”

Nhân Tông cười khổ, nhìn đăm đăm Dương Sở Ngọc quỳ trước mặt, trong đôi mắt tràn đầy bất khuất khiến người ta khâm phục, cực kỳ giống các huynh đệ chết trận tại bãi Kim Sa ngày trước.

“Bao khanh, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, ba người các ngươi thật là đã giăng một cái bẫy để trẫm nhảy vào. Thôi, thôi, các ngươi đứng lên đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, rồi trước ánh mắt phẫn hận của Bàng Tịch và Đinh Vị, đỡ Bao Chửng ngồi trở lại chỗ, sau đó lui về bên cạnh Dương Sở Ngọc, vung vạt áo, lại quỳ xuống.

“Nếu Bệ hạ không thu hồi ý chỉ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nguyện cùng Dương cô nương tiếp tục quỳ ở đây!”

Bạch Ngọc Đường liếc Dương Sở Ngọc thẳng lưng quỳ dưới thềm, lướt qua nàng nhìn Mộc Quế Anh đang chống trượng đầu rồng đứng thẳng. Cuối cùng tầm mắt dừng trên người Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng đang quay đầu nhìn hắn, giữa hai người như có sự ngầm ăn ý.

Hắn chịu đựng cái lạnh từ thềm đá thấm vào thân thể mình, mỉm cười với Triển Chiêu.

“Bệ hạ, trong lòng Người đã có đáp án, hà cớ gì còn do dự như thế? Tính mạng của thần và Triển Chiêu chỉ là nhỏ, hàng vạn quân dân nơi biên quan mới là chuyện lớn!”

Y không buông bỏ được quốc gia, không buông bỏ được dân chúng, không buông bỏ được Bao đại nhân, chỉ cần một câu, y sẽ không chút nề hà mà ra tay giúp đỡ. Nếu đã như vậy, Bạch Ngọc Đường hắn cũng không cách nào bỏ mặc tất cả mà xa chạy cao bay.

Chỉ nơi nào có Triển Chiêu mới có Bạch Ngọc Đường hắn.

Chỉ cần là chuyện Triển Chiêu muốn làm, Bạch Ngọc Đường hắn sẽ theo cùng.