Long Thành Oán

Chương 68



Dừng bước danh lợi, tụng hận ca,

Ngẩn ngơ hồn vẫn mộng thoáng cười.

“Đã bắt đầu rồi.”

Ngưng Bích cười lạnh, lau vết máu bên khóe môi, ngẩng đầu lên, hài lòng khi nhìn thấy bàn tay cầm kiếm của Triển Chiêu run rẩy.

“Triển Chiêu, ngươi có trốn tránh cũng vô dụng, dù ngươi giết ta, ngươi cũng không thể nào thay đổi được tình hình. Ngươi không cứu được Tần gia, không cứu được Dương gia, càng không cứu được Bạch Ngọc Đường.”

Tay phải Triển Chiêu nắm kiếm, bất giác run lên. Nỗi sợ của Bạch Ngọc Đường kì thực chính là tâm bệnh của y. Y đã sợ, rất sợ.

“Ngưng Bích, tốt nhất là ngươi mau giao mật hàm cấu kết giữa ngươi và Tương Dương vương cùng thuốc giải ra đây. Nếu không, đừng trách Triển mỗ vô tình!”

“Ha ha… Đến lúc này rồi mà Triển Chiêu ngươi vẫn còn tỏ thái độ hơn người đó sao? Xét võ công hay mưu kế, ta tự nhận mình không sánh nổi một phần của ngươi, nhưng dù bây giờ ngươi có giết ta, thì cuối cùng ta vẫn là người thắng.”

Nói xong mấy lời này, dung nhan tuyệt sắc gợi cảm lại nhuộm lên nét lạnh lùng, cố chấp. Gương mặt thon gọn hơi hếch lên, dường như không định nói thêm gì nữa.

Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, không biết nên lựa chọn thế nào. Giết? Hay là không giết đây?

Trong lúc đang không biết nên làm gì cho phải, y chợt nhạy cảm phát hiện ra trong không khí truyền tới mùi khét gay mũi. Trái tim đột nhiên hoảng hốt, Triển Chiêu trừng mắt, đổi kiếm sang tay trái, lạnh giọng hỏi: “Ngươi còn làm gì nữa?”

Ngưng Bích lại rất thản nhiên, nhẹ nhàng đưa tay sửa sang phần tóc bị vương xuống bên thái dương, tuy bị chiêu dương đông kích tây vừa rồi của Triển Chiêu làm bị thương không nhẹ, nhưng nàng ta lại không chút để ý đến, chỉ cười nhẹ, đứng lên, tìm chiếc ghế gần mình nhất, ngồi xuống, mặc cho kiếm phong của Triển Chiêu càng lúc càng gần, sau khi vung vạt váy ngồi xuống thì tiện tay gẩy ngọn nến chưa đốt trên bàn, rồi lạnh nhạt nhìn vết máu đã khô trên thân kiếm: “Đêm sắp xuống, đến lúc đốt nến rồi.” Nói xong, móc đá lửa trong tay áo ra, ngọn lửa yếu ớt bén vào tâm nến khô ráo, cháy phụt lên.

Triển Chiêu biến sắc, hết thảy hoảng hốt trong lòng đều trở nên sáng tỏ. Gương mặt lạnh lùng hờ hững của Bạch Ngọc Đường cùng đạo nghĩa không ngừng thay phiên nhau hiện lên trong đầu y, khiến y mâu thuẫn vô cùng.

“Nếu thích màu trắng thì chớ để sắc trắng ấy bị nhuộm bất cứ vết dơ nào.” Những lời này là ai nói với y? Tại sao những lời này lại như lớp lớp châm nhọn đâm vào trái tim y, làm mỗi lần nhớ y đều thấy khổ sở? Màu trắng… không thể nhuộm bẩn.

Cuối cùng, y thu hồi kiếm trong tay, đạp cửa chạy đi.

“Triển Chiêu, ngươi đã nghĩ về ta quá đơn giản rồi. Một khi nữ nhân vì tín ngưỡng mà sẵn sàng rơi xuống địa ngục, đó là chuyện vô cùng đáng sợ.”

Ngưng Bích phất ống tay áo, cầm cây kéo trên bàn lên. Nhìn đăm đăm ánh nến lập lòe trước mặt, hơi mím môi, dứt khoát cắt bỏ tâm nến. Trời chiều ngả về đằng tây, sương phòng mất đi ánh nến trở nên mờ tối. Thứ duy nhất có thể thắp sáng trái tim đã sớm chứa đầy nọc độc này chỉ có nụ cười khổ ấy.

*

“Rốt cuộc bà có đúng là cô ruột của bọn họ không vậy?” Lâm Quân Hạo nhìn ánh lửa phóng lên trời phía xa, cảm xúc vừa mới lắng lại lập tức xông lên đầu.

Phẫn hận… Phẫn hận bà lão này nhẫn tâm coi người thân của mình như món hàng để trao đổi, mặc bọn họ bị người khác làm gì thì làm.

Thương xót… Thương xót Tần Tử Câm và Tần Tranh, cố gắng bao nhiêu năm vẫn không thể đấu lại được thiên mệnh, lại còn là thiên mệnh do chính người mà bọn họ gọi là cô định ra.

“Bọn họ… Một người ngày ngày sống trong thấp thỏm lo âu, liều mình bảo vệ cốt nhục của người mình yêu thương nhất, người còn lại vì người trong lòng mà cam lòng yên phận, kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết nằm trên giường bệnh, mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn như cái giá phải trả để ký nợ Diêm Vương.” Lâm Quân Hạo kích động chỉ vào ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt phía tây sương, gân xanh gần như hiện cả trên trán, giận dữ mắng: “Bây giờ… lại chỉ vì một câu coi như lợi thế của bà, cứ thế mà chết? Bà nhìn đi, nô bộc đầy phủ có người nào tình nguyện chạy tới cứu hỏa? Đây… chính là danh lợi của Tần phủ mà bà dành cả đời để truy cầu đó!”

Nói đến câu cuối, Lâm Quân Hạo đã giận đến mức hoàn toàn quên mất bà lão trước mặt là trưởng bối mà mình cần tỏ ra tôn kính.

Bỏ ngoài tai những lời này, Tần lão phu nhân không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ lặng lẽ cầm Phật châu đặt trên bàn thờ Phật lên, tiếp tục chậm rãi niệm kinh.

Lâm Quân Hạo bất lực, hất ống tay áo, vội vã rời đi, chỉ sợ mình tới muộn sẽ thật sự không kịp.

“Nam mô A Di Đà Phật… Nam mô A Di Đà Phật… Nam mô A Di Đà Phật… Nam mô A Di Đà Phật…” Bà lão mặc áo tơ trắng không ngừng bấm Phật châu trong tay, miệng lầm bầm kinh Phật, nhưng dù niệm bao lâu cũng không cách nào tĩnh tâm được, tốc độ bấm Phật châu càng lúc càng nhanh.

‘Tạch…’ Chuỗi Phật châu trong tay bà lão đột nhiên bị đứt, Phật châu bằng gỗ tử đàn vương vãi đầy sàn. Bà lão nhìn chăm chăm Phật châu lăn tròn, ôm lấy bài vị gỗ trước bàn thờ Phật, hai hàng lệ chảy xuống. Khẽ khàng vuốt ve chữ khắc trên bài vị, miệng há ra như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ôm chặt bài vị, lặng lẽ khóc.

*

Ngọn lửa cháy hừng hực không cách nào khống chế, nô bộc, tỳ nữ xung quanh ngoảnh mặt làm ngơ với ngọn lửa đang mãnh liệt phóng lên trời, chỉ chăm chăm làm việc thường này của mình, hoàn toàn không để ý đến.

Triển Chiêu bị sặc khói đặc, ho khan mấy tiếng. Khi y mang theo trái tim hoảng hốt vội vã chạy tới tây sương, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường và Tần Tử Câm nằm song song trước sân chẳng mảy may nhúc nhích, Đàm Anh lại chẳng thấy đâu.

Y sợ hãi nâng Bạch Ngọc Đường dậy, cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên người hắn không có vết thương, trái tim nhảy lên cổ họng mới hạ xuống.

Đang định xem xét tình hình của Tần Tử Câm, Tần Tử Câm đã ho khẽ mấy tiếng rồi tỉnh lại. Vừa tỉnh, nàng lập tức túm lấy cánh tay Triển Chiêu, khàn giọng hỏi: “Bạch đại ca và tẩu tẩu đâu? Bọn họ thế nào?”

Triển Chiêu thuận khí cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ngọc Đường chỉ ngủ mê, không có gì đáng ngại. Đàm phu nhân chưa tìm được, lúc Triển mỗ bước vào cửa viện chỉ thấy cô nương và Ngọc Đường nằm đây, không thấy Đàm phu nhân đâu cả. Lửa lớn lắm, cô nương mau theo ta rời khỏi nơi này, đến nơi an toàn rồi lại nghĩ cách.”

‘Phịch’, Tần Tử Câm nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống đất, đôi con người nhìn chằm chằm sương phòng đang bị lửa lớn thiêu đốt, có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, như là có thứ gì đó từ khóe mắt chảy ra.

“Tẩu tẩu… và đứa nhỏ trong bụng tẩu ấy…”

Triển Chiêu ở bên cạnh đã đỡ Bạch Ngọc Đường mê man dậy, thấy hành động này của Tần Tử Câm, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành. Quả nhiên, Tần Tử Câm khẽ than, rồi bất ngờ nhổm dậy, định xông vào trong biển lửa.

“Đừng!”

Triển Chiêu giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã có một người chạy nhanh tới, bổ nhào về phía trước, đè lên người Tần Tử Câm, cùng lăn trên đất vài vòng.

Gương mặt tuấn nhã của người nọ bị đá dưới đất cào thành mấy vết thương nhưng vẫn giữ chặt Tần Tử Câm đang điên cuồng giãy dụa, không để nàng làm chuyện dại dột.

“Lâm Quân Hạo, huynh buông ra! Tẩu tẩu đang ở bên trong! Đứa con của ca ca… cũng ở đó! Dù thế nào, đứa trẻ kia không thể gặp chuyện bất trắc!” Hành động của Tần Tử Câm điên rồ, nhưng lời nói của nàng lại rất tỉnh táo, nàng muốn xông vào đám cháy kia.

Lâm Quân Hạo ngước mắt nhìn ngọn lửa ngùn ngụt, thấy cột chống trong sương phòng đều đã rơi xuống, thầm nghĩ sợ là Đàm Anh đã lành ít dữ nhiều. Nhưng vẫn giữ chặt Tần Tử Câm, lạnh lùng nói: “Nàng nhìn đi! Lửa lớn như vậy, giờ nàng xông vào đã không còn kịp nữa rồi!”

Tần Tử Câm cúi đầu xuống, chung quanh bỗng dưng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhẹ của mấy người cùng tiếng lửa điên cuồng ngốn căn phòng gỗ.

Triển Chiêu ôm Bạch Ngọc Đường mê man, đôi mắt đen phản chiếu ánh lửa hừng hực, trong lòng vô cùng đau xót. Y đã từng chứng kiến vô số sinh ly tử biệt, nhưng dù là đã chứng kiến bao nhiều lần, lần nào tang thương cũng trở thành một vết trong lòng y.

Người bên cạnh lần lượt rời đi, mỗi một lần đều chỉ có thể trơ mắt nhìn bi thương tái diễn, âm mưu nổi lên bốn phía, mà bọn họ lại bất lực.

Tần Tử Câm cũng không yếu đuối như Triển Chiêu tưởng, nàng chỉ thấp giọng nức nở, cũng không quá mức kích động. Lâm Quân Hạo dịu dàng phủi đất bẩn trên váy cho nàng, trao đổi một ánh mắt với Triển Chiêu, rồi chuyển tầm mắt sang Bạch Ngọc Đường trong ngực y.

“Bạch huynh…”

“Hắn không sao, đây là bệnh cũ. Còn huynh, Đàm đại nhân đi cùng huynh, sao giờ lại không thấy đâu?” Triển Chiêu không giải thích nhiều, chỉ ôm Bạch Ngọc Đường chặt hơn.

“Đi được nửa đường, Đàm huynh và ta đã tách nhau ra. Huynh ấy đi tìm Tần huynh rồi. Hay là chúng ta chờ thêm một lát?”

Triển Chiêu nhìn ánh lửa chiếu đến bên chân, thở dài: “Ta lại không muốn huynh ấy đi cùng chúng ta. Ít nhất, huynh ấy không phải đối mặt với biệt ly này.”

Liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Tần Tử Câm, trong tai nghe thấy tiếng ồn ào từ xa vẳng đến, cắn răng hô lên với Lâm Quân Hạo: “Đi mau, có người đến! Nếu không muốn gánh trên lưng tội danh phóng hỏa hại Nhị phu nhân Tần phủ thì mau rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.”

Nói xong, một tay xốc Bạch Ngọc Đường lên, một tay kéo Lâm Quân Hạo và Tần Tử Câm vẫn còn đang quyến luyến, bàn chân vận khí, mang theo ba người rời khỏi nơi đau lòng này.

“Chủ nhân, có muốn đuổi theo bọn họ không?” Sau khi bốn người chân không chạm đất mà biến mất sau tường viện cao, một vài nô bộc, tỳ nữ vây quanh một nam tử mặc áo đỏ, tóc đen xõa đuổi tới phía trước đám cháy ở tây sương. Một người mặc trang phục nô bộc đứng bên cạnh nam tử áo đỏ nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh, nhẹ giọng hỏi.

Nô bộc nọ vừa dứt lời, chợt một bóng người từ trong đám người lảo đảo chạy ra, áo gấm thuần sắc xộc xệch, đôi mắt vô thần nhìn ngọn lửa trong tây sương, trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng của cô nương nọ, chân tay như mềm nhũn mà quỳ rạp xuống đất.

Nam tử mặc áo đỏ trầm mặt, nhìn bóng lưng thon gầy quỳ rạp phía trước, ngón tay thon dài nắm chặt tay áo thêu mây vàng, rồi ra vẻ miễn cưỡng nói: “Không cần, ngươi gọi mấy người tới dập tắt lửa ở tây sương đi.”

Nô bộc vâng lời, dẫn theo mấy người đi dập lửa. Nam tử áo đỏ cười nhẹ, đi đến trước mặt người nọ, ngón tay trắng nõn chậm rãi nâng cằm hắn lên, lạnh lùng nói: “Đau lòng lắm đúng không? Ta hỏi ngươi mất đi người quan trọng với mình có phải là đau lòng lắm đúng không?”

Người nọ phẫn hận nhìn nam tử áo đỏ chằm chằm, hai mắt đầy tơ máu, tựa như muốn xông tới bóp cổ nam tử áo đỏ, oán hận trong lòng hóa thành thù hận vô bờ, mười ngón tay bấu chặt đất bùn dưới thân.

Nam tử áo đỏ nhếch môi cười lạnh, mái tóc đen dài không buộc lên từ từ từ trên vai chảy xuống, ánh lửa hắt tới chiếu lên dung nhan yêu mị của hắn, đôi môi thủy sắc phát ra lời khiến người ta không rét mà run: “Nên hay không nên, ngươi hẳn hiểu rõ. Ngươi đã chọn sai lập trường một lần, lẽ nào ngươi vẫn muốn chọn sai lần nữa, Đàm đại nhân?”

- -----oOo------