“Anh chưa từng nói thế.” Cố Xước quay lại nói với Quý Chước rồi dè dặt cẩn thận quan sát sắc mặt của y. Hắn không nhìn ra được cái gì, thế nhưng hắn hiểu rõ Quý Chước. Phản ứng của y càng bình thường thì chứng tỏ rằng y càng tức giận.
Tháng ngày ngọt ngọt ngào ngào của hắn còn chưa được hai ngày nữa, giờ lại gặp sấm sét giữa trời quang thế này, quả thật Cố Xước sống chả buồn yêu nữa.
Thiếu niên ahuhu nói: “Anh Xước anh thật vô tình, những câu nói kia chỉ là lời gạt em trên giường sao?”
Cố Xước:.”…..”
“Anh Xước, sao anh lạnh lùng với em dợ? Là vì y à?” Thiếu niên chỉ vào Quý Chước, vô cùng đáng thương nói. Cậu ta bò dậy phủi phủi bụi trên người rồi ngồi xuống sát sạt Cố Xước, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Quý Chước.
Sắc mặt Quý Chước khó phân biệt, không nhìn ra hỉ nộ, ánh mắt thì quét một vòng trên người cậu ta.
Nhìn cậu thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi, mặt rất non, có vẻ bụ bẫm của trẻ con, nhìn khá là đáng yêu, kết hợp với bộ trang phục khác lạ trên người tạo thành nét quyến rũ, rất mê người.
Cố Xước ngồi dịch về phía Quý Chước một chút, thiếu niên lại dán theo sau, ba người gần như dính chặt vào nhau, tay thiếu niên thì sờ lên đùi Cố Xước…
Cố Xước đứng phắt dậy ngồi sang bên cạnh Quý Chước, dùng ánh mắt nhìn hổ nhìn sói để trừng thiếu niên.
Quý Chước ngồi giữa hai người, vẫn không nhúc nhích.
“Anh là ai? Thức thời chút đê, đừng cản trở tôi và anh Xước ân ái.” Thiếu niên nói với Quý Chước, ngữ khí rất hung hăng.
Thằng nhóc này gan lớn thật, dám nói thầy Quý như vậy. Hai tay Cố Xước cuộn lại, khớp tay vang răng rắc.
Thiếu niên tiếp tục a hu hu: “Anh Xước, anh có tân hoan là quên cựu ái, anh thật sự nhẫn tâm đánh em ư? Lúc trước anh dịu dàng với em thế cơ mà… Quả nhiên là không thể tin được đàn ông ở trên giường!”
Cố Xước: “….”
Hắn bó tay toàn tập, không biết rằng mình chỉ đến quán bar uống ly rượu cũng có thể chọc đến một tổ tông thế này.
” Thầy Quý, cậu ta nói hươu nói vượn đó, chúng ta sang chỗ khác ngồi đi.” Cố Xước nói xong thì đứng dậy kéo lấy tay Quý Chước.
Quý Chước nở một nụ cười trào phúng: “Cậu chịch giỏi? Cậu còn là một xử nam nhỉ, chịch ở đâu ra?”
Nét đắc ý và khiêu khích trên mặt cậu ta tản đi một chút, như một con mèo bị dẫm phải đuôi: “Anh mới là xử nam, cả lò nhà anh đều là xử nam! Tôi đã xếp hình với anh Xước, có ảnh làm chứng kìa.”
“Anh…” Cố Xước vội vàng muốn biện giải, nhưng bị Quý Chước quát: “Câm miệng!”
Cố Xước câm miệng, ngoan ngoãn ngồi im.
Quý Chước hỏi: “Xếp hình ở đâu?”
Thiếu niên đáp: “Phòng vệ sinh.”
Quý Chước tiếp tục hỏi: “Lúc nào? Tư thế gì? Mất bao lâu thì kết thúc đời xử nam?”
Quý Chước liên tiếp hỏi mấy vấn đề, hỏi đến mức thiếu niên trợn mắt ngoác mồm. Hai người đối chiến với nhau, Quý Chước như một vị vương giả, thiếu niên lại như dũng sĩ đồng đen, thắng bại bất phân.
Thiếu niên ngây ngẩn một hồi: “Sao anh biết tôi là xử nam?”
Quý Chước nói: “Kỹ năng diễn xuất quá khoa trương.”
Thiếu niên trừng mắt nhìn y: “Tôi là xử nam thì thế nào? Một ngày nào đó, nhất định tôi sẽ ngủ với người đàn ông của anh!”
Quý Chước cười nhạo một tiếng, căn bản không để cậu ta vào mắt.
Ý chí chiến đấu của thiếu niên hoàn toàn được khơi dậy, nóng lòng nói: “Tôi tên là Giang Ly. Còn nữa, anh đừng có hả hê. Tôi thề, tôi không chỉ muốn ngủ người đàn ông này của anh, mà còn muốn ngủ với tất cả đàn ông của anh!”
Quý Chước chẳng thèm để ý đến cậu ta, chỉ cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ.
Giang Ly phẫn nộ rời đi.
Rốt cuộc Cố Xước cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cái cậu Giang Ly này dám đổi trắng thay đen, nếu như thật sự khiến Quý Chước nghĩ mình đã ngủ với cậu ta, vậy thì quan hệ giữa hắn và Quý Chước sẽ kết thúc triệt để.
Cũng may mà Quý Chước cơ trí bảo vệ sự trong sạch của hắn.
Đây chính là người mình thích, thông minh lanh lợi đến thế, hiểu biết nhân tâm đến vậy, Cố Xước si mê nhìn Quý Chước.
Quý Chước nhìn hắn: “Bạn nhỏ kia nói nhất định phải ngủ với anh, không phải trong lòng anh đang trộm vui sướng chứ?”
Mồ hôi lạnh của Cố Xước lại tuôn ra.
“Oan uổng quá bảo bối ơi, cái loại bạch trảm kê như kia anh mới không thích đâu.”
“Vậy nếu không phải là bạch trảm kê thì anh sẽ thích à?” Quý Chước nheo mắt nói.
Cố Xước: “….”
Cố Xước ôm chặt lấy Quý Chước cọ cọ đầu vào người y, thấp giọng nói lời tâm tình: “Bảo bối, anh chẳng ngủ ai hết, anh chỉ ngủ với em thôi.”
Sắc mặt Quý Chước mới dịu đi một chút.
“Khụ khụ.” Tần Thước bước ra khỏi chỗ tối.
Cố Xước thu hồi bộ dạng làm nũng ngốc nghếch, ngồi ngay ngắn lại rồi ôm Quý Chước vào lòng. Hai chân hắn vắt chéo, khôi phục thiết lập tổng giám đốc bá đạo, nhìn người đến.
Tần Thước ngồi xuống đối diện. Y mặc sơ mi quần tây, đeo kính mắt, đi theo con đường cấm dục tinh anh.
Tần Thước giơ tay ra với Quý Chước, trên mặt mang theo nụ cười ôn văn nhĩ nhã: “Thầy Quý, lại gặp mặt rồi.”
“Bác sĩ Tần.” Quý Chước cũng giơ tay ra nắm lấy tay y.
Hai người không giống như đang ngồi trong quán bar, mà như đang trong một vụ đàm phán kinh tế.
Mười giây trôi qua, có thứ gì đó không giống lúc trước.
Tần Thước vẫn nắm, không chịu buông tay ra.
Cố Xước thò tay ra đẩy tay Tần Thước.
Tần Thước chăm chú nhìn dáng vẻ chiếm hữu vô cùng này của Cố Xước, giống như ai dám chạm một tí vào người trong ngực mình, hắn sẽ xông tới cắn người. Y cảm thấy vô cùng thú vị.
Những câu nói mấy hôm trước quả nhiên là khoác lác.
Nếu như nói chơi đùa vậy thì có hơi quá, những bạn tình lúc trước của Cố Xước không bao giờ vượt quá hai tháng. Nói hai tháng vẫn còn khoa trương, e rằng mới chỉ có một người được hơn một tháng. Hai người dính nhau quên trời quên đất, Tần Thước suýt nữa còn cho rằng họ sẽ sống bên nhau đến hết đời.
Sau đó, nên tách ra vẫn tách ra.
Tần Thước hiểu rất rõ bản tính của người anh em mình, vì thế với người khiến Cố Xước trở nên ngoan ngoãn, y phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tần Thước nhìn chằm chằm vào Quý Chước. Quý Chước thì ngoan ngoãn vùi trong ngực Cố Xước, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, hoàn toàn không giống phong thái nữ vương lúc đối đầu với Giang Ly.
Hai người này, đều thú vị.
“Thầy Quý, Cố thiếu nói anh biết khiêu vũ, tư thái vô cùng mềm mại, không ngờ tay cũng mềm đến thế.” Tần Thước cười nói.
Lần trước chính là Tần Thước hãm hại hắn khiến cho hắn bị đuổi khỏi nhà. Giờ Tần lão lục vẫn muốn đào hố cho mình, Cố Xước vội vã nhìn sắc mặt người trong ngực.
Cố Xước giận dữ: “Tần lão lục…”
Quý Chước đặt tay lên tay Cố Xước, lửa giận của hắn tiêu tan trong nháy mắt.
Quý Chước cười nói: “Bác sĩ Tần quá khen rồi.”
“Thầy Quý, tôi rất hiếu kỳ, sao anh biết tiểu yêu tinh kia là xử nam?” Tần Thước hỏi.
“Cậu ta câu dẫn người quá vụng về.”
“Thầy Quý đúng là già đời, Cố thiếu của bọn tôi bị anh câu đến thần hồn điên đảo rồi.”
Quý Chước mím môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giữa đôi lông mày có chút đắc ý.
Lúc Quý Chước cười thế này là hút hồn nhất, cười đến mắt mi cong cong, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má hiện rõ, thanh thuần đáng yêu đến mức khiến người ta muốn chà đạp.
Cố Xước chỉ lo bị Tần Thước nhìn thấy bèn đạp y một cú: “Chờ lát nữa Lương Triết sẽ ngược cẩu đó, mày còn không mau mau đi tìm bạn chơi đi!”
Tần Thước cười đứng dậy, sau đó nhanh chóng hòa vào trong cỏ hoa.
Khoảng đến chín giờ, trong quán bar bắt đầu náo nhiệt lên.
Lương Triết và Giản Ninh cùng đẩy một chiếc bánh ga tô lớn đi vào, đặt ở một khoảng trống trên sân khấu.
Hôm nay Lương Triết và Giản Ninh mặc trang phục tình nhân, trên áo sơ mi trắng in một con mèo tai bự, một lớn một nhỏ, đứng chung rất xứng đôi.
Giản Ninh nhón chân cắm nến vào, trên chiếc bánh ga tô lớn cắm 25 chiếc nến.
Mọi người cùng nhau hát ca khúc mừng sinh nhật.
Sau khi hát xong, thọ tinh ước nguyện rồi một hơi thổi tắt nến.
Tất cả đèn trong quán bar đều đã tắt, nến tắt một cái, quán bar lâm vào bóng tối.
Trong nháy mắt, toàn bộ quán yên tĩnh lại.
Màu đen chính là màu sắc tự vệ tốt nhất, là thứ che giấu vẻ mặt và dục vọng tốt nhất, đồng thời cũng sẽ nảy sinh chút tình cảm xa lạ, khiến tình nhân càng muốn thân mật, người xa lạ không tự chủ được mà tiến lại gần.
Quý Chước rơi vào một vòng ôm, trên môi nóng lên rồi bị cắn lấy.
Tim y đập thình thịch, y vòng hai tay ôm lấy cổ đối phương, dùng sức hôn trả.
Gặm mút phiến môi người kia, cướp đoạt không khí trong miệng, hai người họ như đang tiến hành một cuộc tranh tài, không chết không thôi.
“Bảo bối, anh yêu em…”
Giữa môi lưỡi quấn quýt, Quý Chước đột nhiên nghe được một âm thanh khàn khàn, bèn ngẩn ra.
Cái gì là yêu?
Y luôn luôn muốn truy tìm tình yêu, thế nhưng cũng không biết tình yêu là gì.
Y cho là mình yêu Cận Đình, thế nhưng lúc chia tay lại không có cảm giác trời long đất lở, trái lại còn cảm thấy bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn như thở phào nhẹ nhõm.
Sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, thế nhưng không thể nói là yêu.
Những ý nghĩ này của y nhanh chóng bị nhấn chìm trong nụ hôn như gió rít mưa rào của đối phương.
Trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Những đôi đang ôm nhau đều dừng động tác lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía sân khấu.
Lương Triết đã đổi sang mặc đồ Tây, thắt cravat, ngồi trên sân khấu tao nhã như một thân sĩ, trong ngực đang ôm chiếc ghi ta.
Lương Triết vừa đàn vừa hát, là khúc “Nụ cười của em”, tiếng ca trầm thấp khàn khàn vương vấn trong không gian.
“Nụ cười của em
Dệt thành mỗi điều kỳ diệu
Quá nhiều tin hạnh phúc
Gom góp thành tình yêu đẹp đẽ…”
Giọng hát của Lương Triết rất từ tính, hắn thấp giọng đàn hát, giống như đang thầm thì những lời tâm tình bên tai. Tất cả mọi người đều lẳng lặng lắng nghe, chìm đắm trong tình cảm dịu dàng này. Lương Triết vừa đàn hát, vừa nhìn về một chỗ. Tình cảm dịu dàng của hắn chỉ thuộc về một người, khiến người ta đột nhiên sinh đố kỵ.
Đèn chiếu sáng vào mặt Giản Ninh. Cậu có hơi sững sờ, ánh mắt lại lóe sáng.
Lương Triết quỳ một chân trước mặt cậu, ngón cái và ngón trỏ cầm một chiếc nhẫn giơ lên trước mắt cậu: “Tiểu Ninh, gả cho anh nhé.”
Giản Ninh che miệng lại, nhất thời không phản ứng kịp.
“Hôm nay vừa là tiệc sinh nhật của anh, vừa là tiệc kết hôn của hai ta. Khách anh đã mời đến rồi, nếu như em không đáp ứng thì mặt mũi anh phải vứt đi rồi.” Lương Triết nói.
Giản Ninh có chút không thể tin nổi. Cậu nhìn xuống người dưới sân khấu, trong ánh mắt đều là sự vui sướng,viền mắt cũng đỏ bừng lên.
Cậu giơ tay ra: “Em đồng ý.”
Lương Triết liền đeo chiếc nhẫn vào ngón tay đẹp đẽ của Giản Ninh, sau đó hai người ôm hôn.
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, trong quán bar nhất thời sôi trào lên.
“Fuck, bị lừa rồi, sao tôi không biết là mình đến tham dự lễ cưới chứ?”
“Mưu mẹo của Lương tổng sâu thật đấy, ôm được tiểu mỹ nhân về rồi.”
Trong giới này chân tình vốn khó gặp, đặc biệt là lời hứa ưng thuận kết hôn. Mọi người coi như đó là chuyện cười, nhưng mà trong lòng cũng có chúc phúc, cũng có ước ao.
Đây là cuộc sống mà rất nhiều người chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.
Quý Chước tựa vao ngực Cố Xước, gò má ửng hồng, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào sân khấu.
Y vốn là một người có quan niệm truyền thống. Lúc biết được xu hướng tính dục của mình, y vẫn muốn có người để bên nhau sống thật tốt. Cho dù là gay, y cũng muốn sống thành một gay tốt nhất.
Y đã nói quan niệm của mình với bạn, kết quả lại bị người kia cười nhạo.
Trên đời này thứ thiếu nhất chính là chân tình, đặc biệt là những người như bọn họ, đến hôn nhân cũng không được luật pháp bảo vệ.
Thế nhưng hiện tại, y lại thấy được một ví dụ sống sờ sờ. Hai người kia, đeo một cặp nhẫn giống nhau, ánh mắt nhìn người còn lại đều có ánh sáng, bóng dáng ôm chặt lấy nhau đẹp đẽ đến thế.
Quý Chước rất hâm mộ họ.
Cố Xước cúi đầu, liền nhìn thấy hâm mộ và khát vọng trong mắt Quý Chước.
Hắn biết Quý Chước muốn cái gì, hắn muốn làm cho Quý Chước vui vẻ, thế nhưng…
Hắn không biết điều Quý Chước muốn, mình có thể cho được không.
Trước khi chưa thể xác định, hắn không thể dễ dàng đồng ý.
Cố Xước biết mình rất rất thích Quý Chước, còn thích hơn bất cứ bạn tình nào trước đây, vì thế càng không thể làm tổn thương Quý Chước