Lòng Trung Thành Của Anh

Chương 7



9

Vừa chớp mắt một cái, Chu Tùy đã đi hơn nửa tháng rồi. Khi anh ấy không ở nhà, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đều đổ dồn lên đầu tôi.

Cô bạn thân nhìn những tấm thiệp trên bàn "Lão Chu nhà cậu không phản đối gì à?"

“Anh ấy nghe lời tớ.” Tôi xoa xoa cánh tay đau nhức rồi nhìn sang tấm lịch. Cũng sắp hết tháng rồi, Chu Tùy dạo này hình như rất bận, cũng chẳng nhắn tin cho tôi được mấy lần.

Lần gần đây nhất là ba ngày trước, Chu Tùy nói anh ấy sẽ sớm trở về.

Bạn thân giúp tôi sắp xếp thiệp mời, xúc động nói “Cậu nói xem, chẳng mấy chốc mà tớ lại được uống rượu đầy tháng của con cậu đấy nhỉ?”

“Cái đó thì phải đợi Chu Tùy về nữa.” Tôi chống cằm, vẽ một con thỏ nhỏ mập mạp trắng nõn trên thiệp mời, sau đó chụp ảnh gửi cho Chu Tùy.

Vẫn không có hồi âm.

Tôi chán nản không thèm đợi tin nhắn của anh nữa, ngay chiều hôm đó tôi kéo theo cô bạn thân đến cửa hàng váy cưới và liên lạc với nhà tạo mẫu.

Sau bữa trưa, tôi nhận được một cuộc gọi.

Giọng nói rất quen thuộc, trong giây lát tôi nhận ra đó là đồng nghiệp của Chu Tùy.

Trong lòng tôi xuất hiện một linh cảm không lành.

"Chị dâu, chị đến bệnh viện được không?"

Tôi đột ngột đứng dậy, cả người run rẩy “Chu Tùy sao vậy?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia không rõ ràng, không gian xung quanh còn rất ồn ào.

"Đội trưởng Chu sắp phẫu thuật, cần có chữ ký của chị."

Tôi hỏi cậu ta địa chỉ của bệnh viện và vội vàng chạy đến.

Các đồng nghiệp của Chu Tùy đều vây quanh phòng bệnh, họ vừa nhìn thấy tôi thì lập tức đưa tôi đến gặp bác sĩ.

"Bác sĩ, người nhà bệnh nhân đến rồi."

Bác sĩ nghiêm túc nói với tôi "Bệnh nhân bị bắn vào bụng, huyết áp không ngừng giảm xuống, chúng tôi nghi ngờ động mạch đã bị xuyên thủng, muốn có kết quả cụ thể hơn thì cần mở ổ bụng ra mới biết được, nếu cô đồng ý thì ký tên vào đây."

Hai tai tôi ù đi, cả người ngơ ngẩn như bị mất hồn.

Tôi cố gắng nghe thật rõ ràng những câu nói tiếp theo của bác sĩ, đại ý là: Chu Tùy có thể sẽ ch.ết.

"Người nhà bệnh nhân, có cứu hay không?"

"Cứu." Cả người tôi lạnh như rơi xuống hầm băng, tôi cố nén giọt lệ trong mắt, bàn tay cầm bút run lên bần bật.

Sau khi ký xong, bác sĩ cầm giấy tờ quay trở lại phòng mổ.

Trong hành lang bệnh viện chỉ còn lại tôi và đồng nghiệp của Chu Tùy.

Phải mất vài phút sau tôi mới lên tiếng được.

"Tại sao anh ấy bị bắn?"

Mọi người đều im lặng.

Lại là cơ mật.

Lại là chuyện không thể nói với tôi.

Tôi dựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống, tôi cúi đầu áp mặt vào đầu gối, đầu tóc lộn xộn rối bời.

"Chị dâu, lúc đội trưởng Chu ở trong xe cứu thương đã để lại một lời cho chị…"

“Tôi không nghe.” Nước mắt chảy qua kẽ tay, tôi lẩm bẩm “Chỉ cần Chu Tùy còn sống, dù là người thực vật hay là tàn phế thì cả đời này tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy.”

Tôi khóc đến mức không thể thở được, một lúc sau thì cầm điện thoại di động để vay tiền.

Số tiền ít ỏi mà tôi dành dụm được cho cuộc hôn nhân của mình đều được dùng vào chi phí chữa trị của Chu Tùy, tôi còn phải vay tiền từ người thân và bạn bè nữa.

Chưa đầy 2 giờ sau, số tiền mà tôi gom được đã đủ để chữa trị, việc còn lại là chờ đợi phép màu xảy ra.

Thời gian trôi qua, từng phút từng giây, từ ban ngày cho đến tận đêm khuya.

Lúc đầu mọi người còn cố gắng an ủi nhau, nhưng sau đó chỉ là sự im lặng đến đau lòng.

Bíp bíp một tiếng.

Cánh cửa phòng mổ lặng lẽ mở ra.

Tay chân tôi đều đã tê dại mất đi trực giác, tôi thậm chí không còn sức để mà đứng dậy nữa.

Bác sĩ nói với tôi “Chúng tôi đã cầm được m.áu, nhưng bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng nguy kịch nên cần được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi thêm.”

"Anh ấy tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa, cô có chuyện gì muốn nói với bênh nhân à?"

Tôi lắc đầu “Làm ơn nói với anh ấy, bất kỳ lúc nào tôi cũng sẽ ở đây.”

Sau khi bác sĩ rời đi, lúc này tôi mới nhận ra cả người mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

"May quá, đã cầm được m.áu rồi."

Bố mẹ hai bên cũng đã đến bệnh viện.



Bố mẹ Chu Tùy ngồi đối diện với tôi, họ nhìn nhau một lúc rồi đột ngột đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng.

"A Thù, mẹ và bố con sẽ canh chừng ở đây, trở về nghỉ ngơi chút đi. Bây giờ con vẫn còn trẻ, lỡ như A Tùy xảy ra chuyện gì, con… "

"Con không đi, anh ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện."

Nói xong thì tôi bật khóc "Không sao cả ạ, con đã nói với anh ấy, dù có chuyện gì xảy ra thì con cũng không sợ."

Dù là ai khuyên tôi cũng đều vô ích.

Hiện giờ chỉ còn lại một mình tôi ở trong bệnh viện, còn những người khác đều đã được bảo vệ dẫn ra ngoài.

Đêm đến, tôi dựa lưng vào bức tường hành lang bệnh viện, xung quanh còn có người nhà của bệnh nhân khác nữa.

Người ta từng nói ở bệnh viện còn nghe được nhiều lời cầu nguyện hơn là ở nhà thờ, câu nói này quả thực không sai.

Hôm đó tôi không ngủ được, tôi bắt đầu nói chuyện với bức tường, hoặc là tâm sự với khoảng không trước mắt.

Tôi cũng không biết đã trôi qua bao lâu nữa, những người nhà bệnh nhân khác biết tôi là thân nhân của cảnh sát thì lại gần trò chuyện với tôi.

"Cô gái, chồng cô là cảnh sát sao? Cô dũng cảm thật đấy, mỗi lần anh ấy đi công tác, cô ở nhà có thấy lo lắng không?"

"Đúng rồi, hàng xóm gần nhà tôi cũng có một cô gái như cô, nhưng cô gái ấy mệnh khổ. Cô vẫn còn trẻ, dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải nghĩ thoáng lên."

Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà khóc tiếp được nữa, đôi mắt tôi trống rỗng vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Khi thấy bác sĩ bước ra và gọi tôi, tôi cứ ngỡ mình đang trong một giấc mộng.

Những người khác vội vàng chạy lại, mong được bác sĩ thông báo về tình trạng người thân của mình.

Bác sĩ nhìn qua đám đông rồi gọi tôi "Người nhà của Chu Tùy, bệnh nhân hiện tại ổn định rồi nên có thể chuyển đến khoa thường, mau thu dọn đồ đạc đi."

Tôi bàng hoàng đứng dậy, một tia nắng sớm mai hắt vào ô cửa sổ cuối hành lang bệnh viện.

Mặt trời đã lên, một đêm trôi qua dài đến nỗi tôi cứ tưởng đã xa cả một đời người.

Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ.

"Chậc, vui quá nên thẫn thờ luôn rồi à, này mau lại giúp cô gái này chút đi."

Với sự giúp đỡ của những người xung quanh, cuối cùng tôi đã có thể gặp được Chu Tùy.

Màn hình bên cạnh giường phát ra tiếng bíp bíp, trên đó là hình ảnh nhịp tim của Chu Tùy.

Anh nửa nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi tái nhợt, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước.

Chiếc áo bệnh nhân được mở một góc, tôi nhìn thấy trên bụng anh đang được băng lại bằng một miếng gạc dày màu trắng.

Tôi nhìn anh chằm chằm, nước mắt từng giọt lăn dài trên mặt, tôi cắn chặt môi khóc không thành tiếng, chỉ sợ tiếng khóc sẽ đánh thức Chu Tùy.

Chu Tùy từ từ mở mắt ra, nhìn thấy tôi khóc thì đôi môi hơi mấp máy, hai tay anh chậm rãi nắm lấy đầu ngón tay tôi "A Thù..."

Vẫn là giọng nói khàn khàn thô ráp.

Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Chu Tùy, những giọt nước mắt khác cũng lần lượt tuôn rơi.

Ánh mắt Chu Tùy lộ rõ ​​vẻ hoảng sợ.

"A Thù, đừng khóc..."

Tôi úp mặt vào chăn, khóc cho đến khi để lại một mảng chăn ướt đẫm.

Chu Tùy đặt tay lên đầu tôi, nhẹ giọng dỗ dành “Xin lỗi, anh làm em sợ rồi.”

“Em không muốn nói chuyện với anh...” Tôi tránh khỏi tay Chu Tùy rồi nằm sang một chỗ khác.

“Nhưng anh rất nhớ em.” Chu Tùy thở phào nhẹ nhõm “Thỏ trắng nhỏ, lại đây.”

"Hả?"

"Vết thương rất đau, anh ôm em được không?"

"Anh đi mà uống thuốc giảm đau ấy, em không phải thuốc giảm đau."

“Anh có biết tường bệnh viện cứng thế nào không?” Tôi phàn nàn “Anh mà còn không tỉnh thì em sẽ chạy mất đấy.”

Chu Tùy cười nói "Anh đã sớm để cho em chạy rồi, ai bảo em không nghe lời."

"Anh nói lúc nào?"

“Ở trên xe cứu thương.” Chu Tùy dừng một chút “Bọn họ không nói cho em biết à?”

"Anh nói gì?"

Bây giờ tôi mới có can đảm để hỏi lại những gì mà Chu Tùy nói.

Ánh mắt của Chu Tùy quét qua mặt tôi.

"Không nói gì cả."

"Anh gạt người!"

"Anh hối hận rồi."

Đừng nhìn Chu Tùy khỏe mạnh cường tráng như thế, anh mới ăn rồi uống thuốc giảm đau thì đã lăn ra ngủ tiếp.

Tôi ở bên cạnh trông chừng anh ấy.

Mãi đến khuya khi y tá đến thay kim, lúc đó tôi mới mê man ngủ thiếp đi.



Ngủ được một lúc thì cảm giác được có người hôn tôi.

Tôi thấy hơi khó thở, vừa mở mắt ra thì đã thấy Chu Tùy đang cúi xuống ôm tôi.

"Anh làm gì đấy?"

“Nhớ em.” Chu Toái dụi nhẹ vào tai tôi “Lúc anh sắp ch.ết mơ thấy Diêm vương, ông ta đang định mang anh đi thì bỗng nhiên đổi ý."

"Tại sao?"

"Ông ta nói anh mắc nợ một con thỏ nên không đi được."

Tôi bật cười "Đó là em đã cứu anh, anh phải nhớ kỹ sau này còn báo ân đấy."

"Bảo bối, anh nghĩ thỏ nhỏ.. mắt hồng hồng, thật đáng thương..." Chu Tùy nói xong thì cắn vào môi tôi “Hình như miệng thỏ cũng rất mềm.”

Sao tình tình Chu Tùy thay đổi nhiều thế nhỉ?

Tôi nhặt chiếc gối lên, gần như bỏ chạy.

Chu Tùy bị thương chỉ có thể nằm trên giường, anh nhìn tôi cứ như con sói bị bỏ đói đã lâu.

Những ngày tiếp theo, tôi sợ Chu Tùy kích động sẽ bị rách vết thương nên cố tình tránh xa anh ấy.

Hai tuần sau thì Chu Tùy xuất viện.

Vết thương đã lành, sau khi về tôi còn phải giúp anh ấy thay thuốc mấy lần.

Tôi về nhà mở máy nước nóng trong phòng tắm.

Chu Tùy hiện tại không thể tắm rửa, tôi chỉ có thể giúp anh ấy lau người.

Về đến căn hộ, tôi duỗi eo thoải mái, tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Chu Tùy đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo tôi, cúi đầu chậm rãi hôn lên vành tai của tôi "Anh ở cùng em."

Chu Tùy gần đây bắt đầu trở nên nguy hiểm, giờ tôi trốn cũng không kịp nữa.

Tôi tùy tiện viện một một cái cớ, vội vàng ôm lấy quần áo và đồ dùng chạy vào trong phòng tắm.

Vừa mới mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh ngắt đã xối thẳng xuống đầu tôi.

Tôi giật mình trượt chân ngã xuống đất, kéo rơi cả những thứ đang để trên bồn rửa mặt.

Vòi nước vẫn đang chảy rào rào, tôi quên mất là khi nãy vẫn chưa cắm bình nước nóng.

"Chuyện gì vậy?"

Nghe thấy tiếng động, Chu Tùy vội vàng chạy tới thì thấy tôi đang nằm bẹp trên sàn nhà.

Anh khựng lại, đôi mắt dần trở nên tối hơn.

Trong lòng tôi thầm kêu lên một tiếng, linh cảm có điềm chẳng lành sắp xảy ra.

Quả nhiên Chu Tùy nghiến răng rồi cúi xuống, một tay đỡ lưng tôi, một tay để qua chân tôi, dễ dàng bế tôi lên khỏi mặt đất.

Tôi đỏ mặt, vội lấy một cái khăn dễ thương áp vào trong ngực, ý bảo Chu Tùy bỏ qua mấy ý niệm “không phù hợp với trẻ em” ở trong đầu đi.

"Đồ ngốc." Giọng Chu Tùy trầm khàn, lại giống như dòng điện truyền vào người tôi.

Ngay khi anh ấy đặt tôi xuống giường, tôi vội vàng bò về phía trước.

Chu Tùy đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của tôi rồi kéo trở lại như kéo một con gà "Em đi đâu?"

Tôi giãy giụa trong vô vọng “Trên người em có nước, anh còn chưa khỏe hẳn, thả em ra đi.”

"Ừm." Chu Tùy đáp lời "Không muốn thả."

Anh chẳng những không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn, nhưng đột nhiên khuôn mặt hơi nhăn nhó.

"Vết thương lại đau à, để em xem nào?"

Tôi ấn vào ngực Chu Tùy, hai tai đỏ lên như muốn bốc cháy.

Áo anh bị ướt, nhưng cũng may là không nghiêm trọng.

Tôi ngồi trên giường, dưới ánh mắt chăm chú của Chu Tùy, vừa thay quần áo vừa đề phòng anh ấy lại giở trò.

Một số chỗ trên vết thương đã mọc da non.

Tôi thổi nhẹ "Đau không?"

Chu Tùy trừng mắt nhìn tôi "Không đau, hơi ngứa thôi..."

Tôi chạm vào mấy vết sẹo đã lành của Chu Tùy, bàn tay vừa đụng vào thì như chạm phải lửa, tôi vội vàng rụt tay mình lại.

Nhưng Chu Tùy tóm tay tôi lại và xoa xoa đầu ngón tay tôi "Sao người em nhỏ như vậy... đầu ngón tay như hạt ngô."

Cũng đúng, từ khi sinh ra thì tạng người tôi hơi nhỏ. Tôi nằm trong lòng Chu Tùy, chẳng khác nào một thanh tre gầy gò suy dinh dưỡng.

Dần dần bàn tay Chu Tùy không yên phận nữa, anh kéo tôi lại rồi cúi đầu hôn tôi.

"Hừm… em muốn đi tắm..."

Chu Tùy lại kéo tay tôi "Ừm, anh cũng muốn lau khô người."

Nói xong thì Chu Tùy bế tôi bước vào nhà tắm…