Long Uy Chiến Thần

Chương 1090



Lúc này, quân địch Sư quốc đã bắt Hà Ngọc Vinh trở thành tù binh và tiến hành kiểm tra cô ấy thì phát hiện cô ấy đeo da mặt giả. Sau khi bọn họ xé da mặt giả của cô ấy ra thì mới phát hiện ra chuyện cô ấy là một cô gái Long quốc.

Bọn họ lập tức báo cáo tình hình cho Quốc vương Sư quốc mới. Lúc này, Quốc vương Sư quốc mới đã biết được xạ thủ này là người của Long quốc dịch dung thành người của Sư quốc để bắn chết Quốc vương Sư quốc.

Advertisement

Nhận được điện thoại của Quốc vương Long quốc, Quốc vương Sư quốc mới trực tiếp tỏ vẻ không khách khí nói: “Quốc vương Long quốc, ông phái người sang giết Quốc vương Sư quốc của chúng tôi, ông đã làm ra một chuyện đê tiện như vậy, còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi sao?”

“Sư quốc các người tuyên chiến với Long quốc chúng ta, cũng không có tuyên bố đình chiến. Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ chiến tranh, tôi có thể gi3t chết Quốc vương Sư quốc các người, đó chính là bản lĩnh của tôi. Hai nước giao chiến, ai cũng có thể giết, nếu như các người có bản lĩnh thì cũng có thể phái người tới đây giết tôi.” Quốc vương Long quốc nói.

Advertisement

“Ông… Đừng kiêu ngạo, sớm muộn gì ông cũng sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình” Quốc vương Sư quốc mới tức giận nói.

“Nói nhảm ít thôi. Hôm nay, tôi gọi điện thoại đến không phải là để đấu miệng với anh, tôi muốn đàm phán với anh một chuyện.” Quốc vương Long quốc nói.

“Đàm phán chuyện gì?” Quốc vương Sư quốc mới hỏi.

“Tôi muốn dùng năm chục nghìn tù binh dưới trướng tướng Peter của các người để trao đổi xạ thủ Hà Ngọc Vinh đã bắn Quốc vương Sư quốc các người.” Quốc vương Long quốc đi thẳng vào vấn đề nói.

“Xạ thủ của các người đã gi3t chết Quốc vương Sư quốc chúng tôi, lại còn nổ bom để khiến nhiều tướng sĩ của chúng tôi phải hy sinh như vậy. Cho nên, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Quốc vương Sư quốc mới nói.

“Dùng năm chục nghìn binh mã của các người để đổi lấy một người mà anh  cũng không muốn đổi sao? Anh phải suy nghĩ cho thật kỹ, là năm chục mình binh lính của Sư quốc các người đó.” Quốc vương Long quốc không nghĩ tới Quốc vương Sư quốc mới vậy mà lại không đồng ý.

“Không thay đổi! Đánh chết cũng không đổi, sát thủ của các người quá đáng ghét, cho nên nhất định phải xử tử, mới có thể giải mối hận thù trong lòng chúng tôi.” Quốc vương Sư quốc mới kiên quyết nói.

“Nếu như không phải xạ thủ của tôi gi3t chết Quốc vương Sư quốc của mấy người thì làm sao có thể đến lượt anh được trở thành Quốc vương Sư quốc như vậy chứ? Anh nên biết ơn xả thủ của chúng tôi mới đúng. Cô ấy đã giúp anh đẩy nhanh việc nhậm chức.” Quốc vương Long quốc vì cứu Hà Ngọc Vinh mà cố gắng nói lý lẽ để thuyết phục Quốc vương Sư quốc mới.

“Đừng có ra vẻ như vậy. Cho dù ông có nói thế nào, tôi cũng không bỏ qua xạ thủ của mấy người đâu. Nếu tôi thả cô ta ra thì tôi cũng khó mà thu phục được lòng dân, không những vậy còn không có mặt mũi nào để nhìn người dân của Sư quốc nữa. Ba ngày sau, cô ta nhất định phải chết.” Quốc vương Sư quốc mới nói.

“Nếu như anh dám xử tử xạ thủ của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ san bằng Sư quốc của các người.” Quốc vương Long quốc ở đầu dây bên kia nói với giọng điệu rất khí phách.

“Vậy thì các người mau cưỡi ngựa mà tới đâu đi, ai sợ ai!” Quốc vương Sư quốc mới vừa nhậm chức cũng nhất quyết tỏ ra cứng rắn.

“Anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt vì sự kiêu ngạo này của mình. Anh cũng sẽ có kết cục giống như Quốc vương Sư quốc của mình thôi.” Quốc vương Long quốc thấy mình không còn cách nào để nói chuyện với Quốc vương Sư quốc mới cho nên sau khi nói xong câu đó đã lập tức “ầm” một tiếng, cúp điện thoại.

“Quốc vương, Quốc vương Sư quốc mới của Sư quốc, không chịu dùng năm chục nghìn tù binh để trao đổi Hà Ngọc Vinh sao?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.

“Đúng vậy, tên Quốc vương Sư quốc mới này quá cố chấp. Cứ nhất định phải xử tử Hà Ngọc Vinh. Hộ soái Lên, cậu còn cách nào khác không?” Quốc vương Long quốc hỏi.

“Nếu Quốc vương Sư quốc mới này đã ngoan cố như vậy, tôi cũng không có cách nào khác, chỉ còn cách có đánh một trận với Sư quốc mà thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được, vậy thì khai chiến với Sư quốc và bình định Sư quốc.” Quốc vương Long quốc nói.

“Mạt tướng tuân mệnh!” Lê Vĩnh Thiên lập tức lĩnh mệnh.

“Hiện tại, tôi chính thức bổ nhiệm cậu trở thành Phạt Sư Đại nguyên soái, để cậu dẫn đầu binh lính xuất chinh đến Sư quốc, nhất định phải cứu được Hà Ngọc Vinh.” Quốc vương Long quốc nói.

“Tạ quốc vương, mạt tương nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của quốc vương và mặt tướng chắc chắn sẽ bình ổn Sư quốc, cứu được Hà Ngọc Vinh ra ngoài.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Thời gian gấp gáp, cho nên cậu hãy mau chóng sắp xếp, tập kết đại quân, nhanh chóng bình định Sư quốc.” Quốc vương Long quốc nói.

“Rõ! Quốc vương, ngài hãy bảo trọng, mạt tướng xin cáo lui trước.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Đi đi, tôi chúc cậu có được chiến thắng ngay ở trận đầu mà sớm ngày trở về.” Quốc vương Long quốc nói.

Lê Vĩnh Thiên ra khỏi Long cung. Hiện tại, anh sẽ không trở về Thành phố Đà Lạt nữa, mà là trực tiếp bay tới biên giới phía Bắc để chuẩn bị công kích Sư quốc.
— QUẢNG CÁO —