Long Uy Chiến Thần

Chương 1110



Lúc này, ở nhà tù Vây Ma.

Lê Vĩnh Thiên dẫn đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, Phạm Cường thì dẫn Hộ Bôn Sư tinh anh, xông thẳng vào, quét sạch nhà tù Vây Ma.

Vì bọn họ đã có bản đồ kết cấu của nhà tù Vây Ma, biết nơi phòng thủ nhà tù như trong lòng bàn tay, cho nên khi cai ngục tấn công, bọn họ có thể đánh trả trước.

Trên đường đi, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng và Hộ Bôn Sư tinh anh, đều không có người bị thương.

Advertisement

Mà lúc nhà trưởng cai ngục đã dẫn hơn hai mươi cai ngục đến nơi giam giữ Hà Ngọc Vinh.

Hà Ngọc Vinh nhìn thấy trưởng cai ngục và một đám cai ngục đến, thì đột nhiên cảnh giác lên.

“Nhanh lên mau mở của lồng giam!” Trưởng cai ngục hét lớn.

Advertisement

Thời gian không còn nhiều, ông ta buộc phải nhanh chống bắt Hà Ngọc Vinh, mới có thể đối đầu với Lê Vĩnh Thiên.

Một cảnh ngục lập tức lấy chìa khóa và mở cửa lồng giam.

Sau đó, trưởng cai ngục và hai mươi mấy cai ngục lao vào, muốn bắt Hà Ngọc Vinh.

Hà Ngọc Vinh nghe thấy tiếng súng ngày càng gần, thì biết binh lính cứu mình sắp đến rồi, mà lúc này những cai ngục lại vào lồng giam, thì cô ấy đã đoán được bọn họ muốn lấy cô ấy là con tin.

Cô ấy là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng cũng là người giết quốc vương Sư quốc, làm sao có thể bị những người bình thường này bắt được chứ?

Cô ấy lập tức nhảy lên không trung, tung chân đạp thẳng vào đầu hai tên cai ngục trước mặt!

Trước đây khi mấy tên cai ngục muốn làm nhục cô ấy, thì đã cởi xiềng xích trên chân cô ấy ra. Sau đó nhà tù Vây Ma đột nhiên bị tấn công, cảnh ngục mới hoảng sợ, không kịp khóa chân cô ấy lại thì đã vội chạy ra ngoài.

Do đó, hai chân cô ấy mới có thể tự do phát huy!

“Bịch! Bịch!” Hai chân của Hà Ngọc Vinh đá vào đầu hai tên cai ngục trước mặt, liền phát ra tiếng đột lớn.

“A! A!” Hai tên cai ngục hét thảm một tiếng, trực tiếp bị đá bay ra ngoài, từ trong miệng cũng văng ra mấy cây răng.

Trưởng cai ngục và những người cai ngục khác thấy tình cảnh này, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.

Bọn họ không biết xiềng xích trên chân của Hà Ngọc Vinh được mở ra từ lúc nào!

Hà Ngọc Vinh nhân cơ hội bọn họ đang ngay người, thì đá không ngừng.

“Bịch, bịch, bịch…”

“Aaa…”

Những cai ngục còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Hà Ngọc Vinh đá liên tục.

“Nhanh chóng bắt lấy cô ấy!” Trưởng cai ngục tỉnh táo lại, lập tức hét.

Lúc này, có mười mấy tên cai ngục còn chưa bị cô ấy đá bay ra, cũng phản ứng kịp, lập tức xông lên, bao vây và muốn tấn công Hà Ngọc Vinh.

Hà Ngọc Vinh thân là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, đã trải qua nhiều trận chiến, làm sao sợ mười mấy tên cai ngục này?

Tuy tay cô ấy bị xiềng xích, nhưng muốn đối phó với mười mấy tên cai ngục này, chỉ cần hai chân là đủ rồi!

Cô ấy bay lên bay xuống, xoay bên này qua bên kia, không ngừng đá về hướng của mấy cai ngục.

“Aaa..” Mấy cai ngục còn không thể đá trúng Hà Ngọc Vinh, thì đã lần lượt bị cô ấy đá bay ra.

Rất nhiều cai ngục chỉ bị Hà Ngọc Vinh đá một cước, thì trực tiếp nôn ra máu.

Cho dù không chết ngay tại chỗ, thì cũng bị đá đến trọng thương, ngã xuống không đứng lên nổi.

Trưởng cai ngục nhìn thấy bản lĩnh của Hà Ngọc Vinh lợi hại như vậy, một mình mà hạ gục hơn hai mươi cai ngục, thì lúc này cũng bị dọa đến gương mặt cũng tái đi.

Lúc này Hà Ngọc Vinh đầu tóc bù xù, ánh mắt đầy sát khí, trong mắt trưởng cai ngục thì cô ấy giống như một nữ ma đầu!

Ông ta vốn muốn đến bắt Hà Ngọc Vinh, nhưng bây giờ ông ta sợ rằng mình sẽ bị Hà Ngọc Vinh bắt ngược lại.

Nhớ tới Hà Ngọc Vinh là hung thủ bắn chết quốc vương Sư quốc, trong lòng trưởng cai ngục sợ hãi, ông ta biết mình khẳng định không phải là đối thủ của Hà Ngọc Vinh, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy!

Nhìn thấy Hà Ngọc Vinh giống như một nữ ma đầu, ông ta nơi nào còn dám bắt cô ấy? Đừng nói bắt cô ấy không được, ngược lại còn bị Hà Ngọc Vinh giết chết!

cho dù Hà Ngọc Vinh đứng trước mặt ông ta, để ông bắt lấy, thì ông cũng không dám!

bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi địa ngục trần gian này, cách xa quỷ giết người điên cuồng Hà Ngọc Vinh này, cái gì cũng không muốn quản nữa!

Nhưng mà ông ta mới xoay người chạy được mấy bước, thì trái tim của ông ta đã bị một thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên qua!

Ông ta kinh ngạc nhìn lên, thấy người đang cầm chuôi kiếm, đứng trước mặt ông ta là đệ nhất hộ soái bảo vệ của Long quốc là Lê Vĩnh Thiên!