Long Uy Chiến Thần

Chương 1127



“Bùm.”

Kiếm khí màu đen tuyền xông lên trên cửa đá, đột nhiên vang lên tiếng động lớn.

Cánh cổng bằng đá cực kỳ vững chắc đột nhiên bị xé nát!

Quan Hồng đã vô cùng khiếp sợ khi thấy cánh cổng bằng đá của mật thất của quốc vương Long Quốc bị một con dao bổ ra.

Được biết, những cánh cửa đá của mật thất của 1uốc vương của Long Quốc đều được làm từ những loại đá đặc biệt, chúng rất dày. Cánh cửa đá kiên cố, vậy mà thực sự đã bị bổ ra bởi thanh đao, điều này thật quả là không biết nói gì hơn!

Cửa đá bị bổ ra, có nghĩa là quốc vương của Long Quốc đang gặp nguy hiểm!

Ngụy Nghiêm, Ngụy Nguyên Trác và Ngụy Nguyên Tùng nhìn thấy Cầu Hạn tách cửa đá với một đao của Hắc Long Thôn Nguyệt đao, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Advertisement

Hắc Long Thôn Nguyệt đao này, thực sự rất lợi hại!

Nếu chiếm được đao phổ của Càn Khôn thất đao, luyện đao pháp của Càn Khôn thất đao, thì thanh đao Hắc Long Thôn Nguyệt đao này còn có thể mạnh đến mức nào nữa?

Giờ đây, không cần dùng đến đao pháp của Càn Khôn thất đao, đao Hắc Long Thôn Nguyệt đao đã có thể bổ nát cánh cổng bằng đá kiên cố như vậy. Bọn họ cũng không dám tưởng tượng sức mạnh của Hắc Long Thôn Nguyệt đao khi kết hợp với đao pháp Càn Khôn thất đao.

Vừa rồi cao thủ điện Thiên Can toàn bộ xông vào Long Cung, một đường đánh vào đánh đâu thắng đó, giết hết thị vệ trong Long Cung. Ba bố con Ngụy Nghiêm cũng không dám vui mừng quá sớm, nhưng trái tim của họ vẫn treo lơ lửng.

Vì bọn họ sợ không bắt được quốc vương của Long Quốc.

Advertisement

Ngay cả khi đột nhập vào Long Cung, giết tất cả thị vệ, mà không bắt được Quốc vương Long Quốc, thì tất cả đều vô ích.

Hơn nữa sẽ thất bại trong gang tấc, sắp thành công lại hóa thất bại!

Chỉ bằng cách bắt được quốc vương Long Quốc và kiểm soát được anh ta thì cuộc khởi nghĩa mới có thể thành công.

Nếu không thì không thể khống chế được quốc vương của Long Quốc, không thể ban hành chiếu chỉ của triều đình, sớm muộn gì cũng sẽ có quân đội đến cứu giá cho quốc vương của Long Quốc, nhất là là quân cảnh vệ của Long Đô!

Bây giờ họ đang dùng mạng sống của cả gia đình mình để tạo phản. Nếu thất bại, họ sẽ bị tịch thu tài sản, xử tội chém đầu. Do đó, bọn họ rất khẩn trương. Không có thực sự thành công, bọn họ cũng không dám thả lỏng một chút nào.

Sau khi cửa đá không còn nữa, mọi người đều thấy bên trong có một lối đi mờ mịt, hai bên lối đi có tường đá, nhưng đều không thấy bóng dáng của quốc vương Long Quốc.

“Mau đi bắt quốc vương của Long Quốc đi!” Ngụy Nghiêm lo lắng nói.

Một nhóm người của điện Thiên Canh ngay lập tức lao vào mật đạo.

“Để một nhóm người ở lại đây để canh gác, trông coi Giáo Đầu Quan!” Ngụy Nghiêm lại nói.

“Vâng!” Một nhóm người của điện Thiên Canh ở lại canh giữ Quan Hồng.

Sau khi ra lệnh, Ngụy Nghiêm cũng bước vào mật đạo.

Ngụy Nguyên Trác và Ngụy Nguyên Tùng cũng đi theo phía sau.

Khi Quan Hồng nhìn thấy một đám người đi vào mật đạo, anh ta biết rằng quốc vương của Long Quốc lần này sẽ lành ít dữ nhiều.

Anh ta muốn gọi điện thoại báo tin cho những hộ soái, cũng muốn gọi điện thoại cho quân cảnh vệ Long Đô, nhưng hiện tại anh ta đang bị thương nặng không thể gọi đi được.

Hơn nữa, có rất nhiều cao thủ của điện Thiên Canh đang ở bên cạnh trông chừng anh ta, anh ta hoàn toàn không có cơ hội gọi điện thoại.

Bây giờ, anh ta chỉ có thể cầu nguyện rằng quốc vương Long Quốc đã thông báo cho quân cảnh vệ trong mật thất.

Chỉ cần quân cảnh vệ đến cứu giá, quốc vương Long Quốc sẽ có thể trốn thoát. Nếu không, quốc vương Long Quốc sẽ không thể thoát khỏi tai họa lần này!

Những người của điện Thiên Canh đi dọc theo mật đạo suốt chặng đường. Đến cuối đường của mật đạo, họ không nhìn thấy quốc vương của Long Quốc.

“Ngụy đại nhân, không phải ngài nói quốc vương của Long Quốc đã ẩn náu trong mật đạo rồi sao? Vậy giờ quốc vương của Long Quốc đâu?” Cầu Hạn hỏi.

“Cuối mật đạp là một mật thất, quốc vương Long Quốc hẳn đã vào trong mật thất.” Ngụy Nghiêm nói.

Mọi người nhìn kỹ thì thấy quả nhiên có hai cửa đá ở cuối mật đạo!

Không nghi ngờ gì rằng đằng sau hai cánh cửa đá này là một mật thất.

“Vì quốc vương của Long Quốc đã trốn trong mật thất, mọi người hãy lui ra, để cho tôi dùng Hắc Long Thôn Nguyệt đao chém một nhát vào cánh cửa đá của mật thất!” Cầu Hạn giáo chủ của Thần Lực Giáo nói.

“Cừu giáo chủ, trăm ngàn lần không thể làm vậy được!” Ngụy Nghiêm vội vàng tiến đến ngăn cản.

“Ngụy đại nhân, tại sao lại không được?” Cầu Hạn có chút không hiểu mà hỏi.

“Hắc Long Thôn Nguyệt đao quá mức lợi hại, một đao chém tới, vừa bổ ra cửa đá, thì kiếm khí cũng giết chết quốc vương của Long Quốc, vậy không tốt cho việc.” Ngụy Nghiêm nói.

Cầu Hạn khi nghe những lời đó thì chợt hiểu ra. Không gian trong mật thất chắc chắn không lớn, nếu như  chém vào một đao, thật sự là có thể chém chết quốc vương của Long Quốc.

Vừa rồi bổ ra một đao mở cửa đá của mật đạo, nếu quốc vương của Long Quốc chưa chạy vào mật thất mà ở lại mật đạo, chắc chắn cũng đã bị một đao kia chém chết.

Nếu quốc vương của Long Quốc đã chết, không khống chế được quốc vương của Long Quốc mà để anh ta ra thánh chỉ thì sớm muộn gì cũng sẽ có quân đội Long quốc đến bao vây!

“Vậy thì tôi phải làm gì bây giờ?” Cầu Hạn hỏi.

“Bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp của chưởng môn Đỉnh, dùng chưởng đập vỡ cánh cửa đá.” Ngụy Nghiêm nói.

“Được rồi, vậy dùng chưởng đi!” Cầu Hạn nói.

Tất nhiên anh ta biết rằng chỉ với chưởng cũng có thể đập vỡ cánh cửa đá. Hơn nữa, có thể kiểm soát được sức mạnh của chưởng, chỉ làm rung chuyển cửa đá mà không làm tổn thương tới quốc vương Long Quốc.

“Việc này không nên chậm trễ, chưởng môn Đỉnh, hãy dùng chưởng của ông hợp với các bị cao thủ để đập nát cửa đá thành từng mảnh đi!” Ngụy Nghiêm nói với Đinh Điểu.

Bây giờ ông ta có việc cần nhờ những võ lâm cao thủ này, nên đới với bọn họ là cực kỳ khách khí.

Sở dĩ những võ sư này đều gia nhập điện Thiên Canh và nghe theo sự sắp đặt của ông là vì ông đã hứa sau khi giành được Long Quốc sẽ phong cho họ những chức quan cao cấp và để môn phái của họ phát huy rạng rỡ.

“Được rồi, phiền các vị giáo chủ, chưởng môn dùng nội lực mạnh mẽ của mình và tôi cùng nhau hợp lực đập tan cánh cửa đá này.” Đinh Điểu nói.

Các giáo chủ, chưởng môn của tất cả các môn phái có mặt đã bước tới và đứng trước cánh cửa đá.

Cầu Hạn – Giáo chủ của Thần Lực Giáo và Hình Trai – giáo chủ U Minh Giáo, cũng đứng trước cánh cửa đá.

Các giáo chủ, chưởng môn của khắp các môn phái đều có nội lực cực kỳ hùng hậu.

“Chuẩn bị bắt đầu, mọi người nhất định phải khống chế sức lực, đừng để chưởng làm tổn thương đến quốc vương của Long Quốc.” Ngụy Nghiêm nói.

“Đồng ý.”

Vì thế, những cao thủ đứng trước cánh cửa đá đều đồng loạt phát huy sức mạnh của mình, hướng về phía cánh cửa đá mà đánh ra một chưởng!

Trong phút chốc, chưởng phong theo bàn tay của họ gào thét dữ dội mà xuất ra, đánh về phía cánh cửa đá!

“Bùm…”

Một tiếng nổ vang lên, cánh cổng bằng đá của mật thất đã bị phá tan bởi sức mạnh hợp lực của những cao thủ hàng đầu của điện Thiên Canh!