Bởi vì bây giờ đang tạo phản, chỉ cần sơ ý một bước thì phải trả giá bằng tính mạng cả nhà!
Tận mắt nhìn thấy thuốc đang phát huy tác dụng trên người quốc vương của Long Quốc, ông ta mới dám chân chính đắc ý.
Advertisement
“Bố, cuối cùng nhà Ngụy chúng ta cũng khống chế được đại quyền rồi, chúa tể của Long Quốc!” Ngụy Nguyên Trác cũng vô cùng hưng phấn nói.
Advertisement
“Chúc mừng bố, từ giờ trở đi nhà họ Ngụy chúng ta hưởng vinh hoa phú quý không hết. Các cao thủ thuộc điện Thiên Canh cũng có thể chia nhau cùng hưởng vinh hoa phú quý bất tận này luôn!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Cảm ơn Ngụy đại nhân!” Những người trong điện Thiên Canh đồng thanh.
Lúc này, quốc vương của Long Quốc đã hôn mê gục trên bàn.
“Giáo chủ Hình, khi nào mới chính thức khống chế được suy nghĩ của quốc vương của Long Quốc vậy?” Ngụy Nghiêm hỏi.
“Đợi khoảng một tiếng đồng hồ đã, hiện tại mới bắt đầu phát tác thôi, chờ đến khí thuốc phát huy công dụng hoàn toàn xong quốc vương của Long Quốc sẽ tỉnh lại. Đến lúc đó, quốc vương của Long Quốc sẽ trở thành một người không còn ý thức, chúng ta có thể dùng mê thuật bảo anh ta làm gì thì anh ta sẽ làm cái đó, muốn anh ta nói gì thì anh ta nói cái đó.” Hình Trai nói.
“Được! Vậy đợi đến một tiếng sau thì trời cũng đã rạng sáng, vừa vặn có thể để quốc vương của Long Quốc hạ thánh chỉ theo ý tôi, ra lệnh cho các đại thần văn võ thay đổi Long Quốc.” Ngụy Nghiêm hứng thú nói.
“Bố, vậy bước tiếp theo bố tính làm quốc vương của Long Quốc phát thánh chỉ gì thế?” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Đầu tiền bố sẽ khiến quốc vương của Long Quốc phát thánh chỉ cho Từ Tiêu thu quân hồi triều!” Ngụy Nghiêm nói.
“Nhưng mà hiện tại, Từ Tiêu đang dẫn dũng sĩ tấn công thủ đô Sư Quốc, chúng ta bắt hắn rút quân thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu trong vòng một giờ sao?” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Cai quản không nhiều như vậy, nếu một ngày không tiêu trừ Từ Tiêu thì trước sau gì chúng ta cũng tâm phúc họa lớn! Hơn nữa, bên kia Sư Quốc không dễ gì mà tấn công được đâu. Bắt Từ Tiêu rút quân rồi chúng ta có thể đề nghị giảng hòa với Sư Quốc sau.” Ngụy Nghiêm nói.
“Được. Vậy sau khi Từ Tiêu rút quân thì bước tiếp theo chúng ta làm gì?” Ngụy Nguyên Trác lại hỏi.
“Chờ đến khi Từ Tiêu rút quân xong thì chúng ta có thể tìm một lý do tương đối hợp lý để quốc vương của Long Quốc hạ thánh chỉ tước quyền cầm quân của hắn và giáng hắn xuống làm dân.” Ngụy Nghiêm nói.
“Được, ý kiến này khá tốt! Sau khi giáng Từ Tiêu xuống làm dân thì hắn ta không còn quân đội hùng hậu bảo vệ thì chúng ta có thể tùy ý phái người đi giết hắn!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Không sai! Từ Tiêu giết em gái con, chúng ta nhất định phải rửa mối thù này cho em gái con! Từ Tiêu nhất định phải chết!” Ngụy Nghiêm nói.
Lúc này, con cả của Ngụy Nghiêm là Ngụy Nguyên Trác nói: “Bố, chờ đến khi giáng Từ Tiêu xuống làm dân rồi thì chúng ta có thể gi3t chết hắn, không khác gì đơn giản dẫm chết một con kiến. Tuy nhiên, chúng ta không thể để hắn chết một cách thoải mái như vậy được mà phải từ từ chơi đùa hắn đến chết!”
“Vậy được, chì cần Từ Tiêu không có quyền cầm quân nữa thì sẽ không nâng nổi sóng gió, muốn chơi như nào thì chơi. Việc cấp bách hiện tại là trước tiên phải xử lý hết thi thể thị vệ trong Long Cung, rửa sạch sẽ vết máu. Trước khi hừng đông thì phải khôi phục Long Cung lại bình thường, không được làm người khác phát hiện dù chỉ là một dấu vết!” Ngụy Nghiêm nói.
“Đúng!” Ngụy Nguyên Trác và Ngụy Nguyên Tùng đồng thanh nói.
“Giáo chủ Hình, chúng ta đi ra ngoài dùng mê thuật khống chế suy nghĩ của Tổng giáo đầu quan của quân Ngự lâm đi!” Ngụy Nghiêm nói.
“Ngụy đại nhân, Quan Hồn chỉ là Lâm Quân Tổng Giáo Đầu, chúng ta khống chế hắn làm gì chứ? Phiền phức lắm, nếu không thì thẳng tay giết hắn đi là xong chuyện.” Hình Trai nói.
“Không được, Quan Hồng là Lâm Quân Tổng Giáo Đầu vẫn còn sử dụng được, nhất định phải để lại.” Ngụy Nghiêm nói.