Long Uy Chiến Thần

Chương 1152



Lê Vĩnh Thiên đã nổi danh Thiết Huyết hộ soái, sẽ không dễ dàng rơi lệ. Nhưng bây giờ mắt thấy sắp làm được chuyện lớn, lại bị bức rút quân, anh nhịn không được mà rơi nước mắt.

Phá được thủ đô của Sư Quốc, đó là dùng vô số tính mạng của các tướng sĩ đổi lấy thành quả chiến đấu, nhưng bây giờ muốn chắp tay hoàn trả cho Sư Quốc, bảo sao anh có thể không đau lòng muốn chết cho được?

Nếu như không rút binh, mà là tử thủ thủ đô Sư Quốc, có thể dựa vào phòng thủ kiên cố của công sự phòng ngự thủ đô Sư Quốc, với Bắc Cảnh Quân, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư trong ngoài tấn công quân địch, tiêu diệt chủ lực của quân địch, gây tổn thất nghiêm trọng cho Sư Quốc!

Advertisement

Thế nhưng, tất cả những điều này, bởi vì quốc vương Long Quốc hạ lệnh rút binh, mà tan thành bọt nước!

“Hộ soái, đây là mệnh lệnh của quốc vương Long Quốc, quân mệnh khó vi phạm, anh đừng quá đau lòng.” Hà Ngọc Vinh nhìn thấy trong mắt Lê Vĩnh Thiên rưng rưng, biết rõ khẳng định anh đang vô cùng đau lòng, lập tức an ủi.

Advertisement

“Đúng vậy đó! Hộ soái, tuy lần này chúng ta công phạt Sư Quốc thất bại trong gang tấc, nhưng ngày sau chúng ta còn có thể quay đầu trở lại.” Phạm Cương cũng an ủi.

“Hộ soái, anh đã làm hết sức rồi, cho dù lần này không thể triệt để chinh phục Sư Quốc, nhưng Sư Quốc đã bị chúng ta dọa sợ, về sau tuyệt đối không bao giờ dám tái phạm nữa đâu. Lần này công phạt Sư Quốc, vẫn có tác dụng nhất định.” Lưu Văn Vũ nói.

Lê Vĩnh Thiên đã ổn định lại tâm trạng, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng nói gì nữa, chuẩn bị rút binh đi!”

“Vâng!” Phạm Cương, Lưu Văn Vũ, Hà Ngọc Vinh đồng thanh hô.

“Vì phòng ngừa quân địch truy kích, nhất định phải nhanh chóng rút binh, thừa dịp quân địch còn chưa rút về thủ đô. Hơn nữa rút binh phải có trật tự, không được làm loạn!” Lê Vĩnh Thiên lại nhắc nhở.

“Vâng!” Phạm Cương, Lưu Văn Vũ, Hà Ngọc Vinh lại đồng thanh trả lời.

Tiếp theo Phạm Cương, Lưu Văn Vũ, Hà Ngọc Vinh lập tức bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh rút binh cho binh sĩ riêng của mình.

Sư đoàn dũng sĩ, quân Trung Nguyên, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đang chuẩn bị quyết chiến một trận sống chết với kẻ thù ở thủ đô của Sư Quốc đột nhiên nhận được mệnh lệnh rút binh, tất cả đều không thể hiểu nổi.

Nhưng phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, nếu như Lê Vĩnh Thiên đã ra lệnh rút binh, cho dù bọn họ có rất nhiều điều khó hiểu, cũng chỉ có thể phục tùng.

Vì vậy, sư đoàn dũng sĩ, quân Trung Nguyên và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng lập tức nhanh chóng tự động rút khỏi thủ đô của Sư Quốc.

Lúc này, một nhóm quân địch kia bị ba đội quân lớn là Bắc Cảnh Quân, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư đuổi theo đánh, đã chạy trốn tới chỗ cách thủ đô chưa đầy một trăm cây số.

Lúc Lê Vĩnh Thiên rút quân, không muốn tránh nhóm quân địch này đi, mà là quyết định dẫn đầu sư đoàn dũng sĩ, quân Trung Nguyên, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đón đầu tấn công trực diện nhóm quân địch này.

Coi như là rút binh đi chăng nữa, thì trên đường rút binh cũng phải đánh tiếp một trận thắng đẹp mới được!

Dù sao vừa rồi quốc vương Long Quốc cũng không có nói rõ, trong quá trình muốn rút binh không thể đánh nhau với địch!

Chỉ có đánh tan nhóm quân địch này, mới có thể phòng ngừa lúc rút quân không bị nhóm quân địch này chạy theo đuổi đánh.

Cũng không lâu sau, đội quân lớn của Lê Vĩnh Thiên lập tức chạm mặt với đám quân địch kia đang chạy trốn về hướng thủ đô.

Một nhóm quân địch kia đang chạy trốn về hướng thủ đô, không nghĩ tới Lê Vĩnh Thiên lại có thể dẫn đầu sư đoàn dũng sĩ, quân Trung Nguyên, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng bỏ thành mà ra đây, tấn công trực diện với bọn họ.

Nhóm quân địch này bị Bắc Cảnh Quân, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư đuổi theo đánh, quân lính đã sớm tan rã, bây giờ đột nhiên lại chạm mặt với sư đoàn dũng sĩ, quân Trung Nguyên, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của Lê Vĩnh Thiên, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.

“Đánh! Đánh mạnh lên cho tôi!” Lê Vĩnh Thiên lập tức ra lệnh một tiếng.

Sư đoàn dũng sĩ, quân Trung Nguyên, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng lập tức nổ súng về hướng nhóm quân địch này.

Nhóm quân địch này trước có quân binh cản trở, sau có quân binh truy bắt, địch tấn công từ hai phía, nào dám chiến đấu nữa?

Còn không chờ đến khi chủ soái của bọn họ hạ lệnh, lập tức vứt bỏ giáp sắt, tháo chạy tán loạn.

Quân địch không cách nào tổ chức phản công hiệu quả, trong quá trình đang lẩn trốn, đã bị tiêu diệt không ít.

Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy quân địch hốt hoảng chạy trốn, cũng không hạ lệnh truy sát nữa.