Long Uy Chiến Thần

Chương 1172



Quốc Vương của nước Dẫn Dao vừa bị cô bắn chết mấy ngày nay, giờ cô đang bị truy lùng khắp nơi. Nhưng vì để giúp Lê Vĩnh Thiên điều tra ra sự thật, Trương Minh Nguyệt đành liều mình bất chấp nguy hiểm, nhanh chóng trở về nước.

Cô ấy rất giỏi thuật dịch dung, cô hóa trang bản thân mình thành cô gái nước Dẫn Dao. Cô mang giấy tờ bắt đầu bay đến một quốc gia trung lập và sau đó chuyển quốc gia trung lập về Long Quốc.

Advertisement

Vì Long Quốc và nước Dẫn Dao đang có chiến tranh, nên các máy bay đã chặn lẫn nhau và không qua lại được nữa.

Advertisement



Lê Tịnh Vi đã theo học trường trung học cơ sở số Một ở thành phố Đà Lạt. Nhằm để cô ấy học tốt hơn, Lê Vĩnh Thiên dã cho cô ấy sống trong trường. Vì vậy lúc này, cô không có ở trong biệt thự núi Tinh Nguyệt.

Vào ban đêm, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai cùng ở trong cùng một phòng.

Bởi vì Nguyễn Tú Hằng đã cụt hứng, nên nhanh chóng chuyển đến phòng khác để ở.

Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai vốn dĩ là vợ chồng nên chuyện ở chung một phòng cùng nhau là điều hiển nhiên.

Nếu không, để Lê Tuyết Tương biết con trai mình và con dâu đã kết hôn lâu như vậy mà vẫn chưa ngủ chung thì sẽ rất tệ.

Ánh trăng sáng đêm nay thanh khiết như nước. Cỏ cây hoa lá phảng phất hương thơm từ cửa sổ bay vào phòng khiến tâm trạng người ta gợn sóng.

“Đêm nay trăng tròn thật đẹp!” Chu Nhược Mai nói một cách đầy ám chỉ.

“Đúng vậy, thật hiếm khi được thưởng thức trăng tròn  thanh bình như thế. Có thể tránh xa chiến trường khói thuốc súng một cách bình yên.” Lê Vĩnh Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ bóng đêm rồi thở dài.

“Có một bài thơ từng nói: Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Em nghĩ bài thơ này rất có ý nghĩa!” Chu Nhược Mai ám chỉ thêm.

“Nhưng giờ anh đang thất vọng trước cuộc sống của mình này! Bị cách chức thành thường dân như thế, lấy đâu ra mà đắc ý với nhân sinh đây?” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Cuộc đời thăng trầm là chuyện bình thường,  tái ông thất mã có khi là phúc. Anh không làm Hộ soái bảo vệ đất nước nữa, như vậy sẽ tránh xa sự tranh đấu của triều đình. Bảo toàn được tính mạng có khi là chuyện tốt.” Chu Nhược Mai nói.

“Nhưng bây giờ, rất nhiều quốc gia kẻ thù đang dòm ngó vào Đạo Long Quốc. Bọn chúng thật sự sẽ xâm lược bất cứ lúc nào. Anh thực sự muốn chiến đấu vì đất nước để không ai dám xâm phạm” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Đại Long Quốc hiện tại đã đủ thịnh vượng rồi. Đại Long Quốc nhân tài rất nhiều, dâu chỉ có mình anh có thể chiến đất. Nếu có ai dám xâm phạm thì tự nhiên sẽ có người đứng lên chống lại kẻ địch.” Chu Nhược Mai nói.

“Nói thì như thế, nhưng mà đại trượng phu như anh mà không thể phục vụ cho đất nước thì thật là đáng tiếc.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Chu Nhược Mai nói: “Anh đã vì Đại Long Quốc mà lập nên rất kỳ tích quân sự vĩ đại. Anh không cần cảm thấy có lỗi với quốc gia nữa. Đại trượng phu như anh không có lỗi với quốc gia nhưng có lỗi với vợ anh đấy.” Chu Nhược Mai nói.

“Anh từ trước tới giờ chưa bao giờ làm gì có lỗi với em. Sự việc này làm sao cố lỗi với em chứ?” Lê Vĩnh Thiên bối rối.

“Chúng ta kết hôn đã hơn ba năm, nhưng anh đối với em vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng.” Mặt Chu Nhược Mai đột nhiên đỏ bừng.

Lê Vĩnh Thiên không hề ngốc, nghe thấy Chu Nhược Mai nói như thế, anh lập tức hiểu ra dụng ý của cô.

Khi Chu Nhược Mai thấy Lê Vĩnh Thiên im lặng, cô nghĩ một người đàn ông gang thép như anh vẫn không hiểu. Cô cắn môi nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Trước kia, anh là Hổ soái bảo vệ quốc gia ngày nào cũng nam chinh bắc chiến không có thời gian. Bây giờ, anh không quyền không chức, rảnh rỗi ở nhà. Tối nay trăng thanh gió mát thế kia, giữa chúng ta cần phải hoàn thành chuyện dang dở kia đúng không?”