Long Uy Chiến Thần

Chương 1193



Kiếm khí của Lê Vĩnh Thiên vừa quét ra lại giống như cầu vồng trắng hình cung bay về phía trước.

Đám người của Đao Thần giáo trốn chạy tứ phương nhưng cũng không trốn kịp, bị kiếm khí chém đứt đôi.

Một số phản ứng nhanh thì theo bản năng nhao nhao trốn vào sau cây.

Advertisement

Vào lúc quan trọng, bọn họ lại quên mất là kiếm khí của Lê Vĩnh Thiên có thể chặt đứt cả cây!

Bọn họ vừa trốn sau cây, kiếm khí của Lê Vĩnh Thiên chém cả người lẫn cây làm đôi!

Một chiêu của Lê Vĩnh Thiên quét ra làm đám người hốt hoảng của Đao Thần giáo chết đầy rẫy!

Advertisement

Mà Cầu Hạn vừa nghe tiếng gió thổi lập tức đã biết kiếm khí của Lê Vĩnh Thiên đã đánh đến nơi, ông ta lập tức vươn người bật lên, nhảy lên ngọn cây!

Sau đó, ông ta không ngừng giẫm lên các ngọn cây, từ ngọn cây mà chạy thoát thân.

Kiếm khí của Lê Vĩnh Thiên cũng không thể chém đứt toàn bộ cây được.

Thấy Cầu Hạn từ trên ngọn cây trốn thoát, Lê Vĩnh Thiên lập tức vung kiếm đuổi theo.

Một chiêu kiếm khí vừa nãy của Lê Vĩnh Thiên đã chém gần chết hết đám đệ tử của Đao Thần giáo.

Chỉ có một đám thông minh hơn, trước khi kiếm khí đánh tới nơi đã nằm bò xuống đất hoặc là nhảy lên, tránh được một lần.

Tuy nhiên, khi bọn họ còn đang vui mừng vì sự thông minh của bản thân nên đã thoát được một lần thì Triệu Đình Vũ đã cầm thanh đao đuổi giết tới nơi rồi.

Bọn họ trông thấy mắt Triệu Đình Vũ đỏ lên, giống như Sát Thần lao tới, ngay tức khắc bị dọa đến hồn bay phách tán, không biết phải ứng chiến như thế nào.

Mang trong mình biển máu và lòng căm thù sâu sắc, Triệu Đình Vũ sử dụng tuyệt thế đao pháp của Ma Đạo Môn, đường kiếm nhanh như chớp, với vẻ tức giận đùng đùng, chém hết đám người của Đao Thần giáo như bổ dưa thái rau.

“A! A!”

Máu bắn lên tung tóe, đám người may mắn sống sót của Đao Thần giáo cũng bị Triệu Đình Vũ chém chết, phát ra những tiếng gào rú thảm thiết.

Chỉ chốc lát, Triệu Đình Vũ đã chém hết đám người của Đao Thần giáo.



Lê Vĩnh Thiên cầm kiếm đuổi theo hướng Cầu Hạn trốn thoát, lại không thấy tung tích của Cầu Hạn đâu cả!

Bởi Cầu Hạn tinh thông khinh công, từ trên ngọn cây mà trốn thoát, chạy rất nhanh.

Ngược lại, Lê Vĩnh Thiên từ phía rừng cây thục mạng chạy, vẫn không đuổi kịp Cầu Hạn.

Đuổi được một đoạn, Lê Vĩnh Thiên không dám tiếp tục đuổi theo, sợ Cầu Hạn sẽ quay lại, ép buộc người nhà của anh.

Vì thế, Lê Vĩnh Thiên lập tức theo đường cũ mà quay lại.

Khi Lê Vĩnh Thiên về đến chỗ cũ, Triệu Đình Vũ đã chém hết đám đệ tử của Đao Thần giáo.

Đến cả đám người đã bị thương đến mức nằm bẹp dưới đất, không thể chạy thoát được cũng bị Triệu Đình Vũ bồi thêm một nhát, gi3t chết.

Người của Đao Thần giáo gi3t chết bố mẹ Triệu Đình Vũ, diệt cả Ma Đạo Môn, Triệu Đình Vũ chỉ hận không thể chặt bọn chúng thành nghìn mảnh!

“Sao cậu lại giết hết bọn chúng rồi?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.

“Đám người Đao Thần giáo bọn họ gi3t chết bố mẹ tôi, diệt cả Ma Đạo Môn, tôi không đội trời chung với bọn họ. Không gi3t chết bọn họ thì lẽ nào lại đợi bọn chúng đến giết chúng ta?” Triệu Đình Vũ nói.

“Tôi còn muốn giữ lại vài người để ép bọn họ khai ra chủ nhân của điện Thiên Cang là ai, không ngờ cậu lại giết hết bọn họ rồi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Hộ soái, sao anh không nói sớm?” Triệu Đình Vũ bỗng dưng tỉnh ngộ, có chút xấu hổ, đáp.

“Ban nãy không rảnh để nói với cậu.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Giờ tôi giết hết rồi, làm thế nào đây?” Triệu Đình Vũ hỏi.

“Giết thì cũng giết rồi, còn làm sao được nữa?” Lê Vĩnh Thiên nói.