Long Uy Chiến Thần

Chương 121: Phát súng





"Muộn rồi! Bây giờ tao đã thay đổi ý định. Ngay cả khi mày có sẵn sàng mở khóa cho tao đi nữa, con cớm khốn khiếp này vẫn phải tự bắn gãy chân nó!" Trịnh Kiến Sang nói lớn với vẻ đắc ý. Hôm qua hắn đã bị Ánh Hạ đánh bất tỉnh và bắt giữ, đây đúng là một cơ hội tuyệt vời để trả thù.

Vả lại, nữ cảnh sát này quá mạnh. Dù Chu Nhược Mai giúp hắn, nhưng khi mở còng tay hắn sẽ không có sự phòng bị và Ánh Hạ có thể sẽ nhân cơ hội này mà ra tay. Hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Để giả vờ thỏa hiệp với gã tù nhân và bảo vệ tính mạng cô y tá nọ, Ánh Hạ không còn cách nào khác ngoài việc nghiến răng và chuẩn bị bóp cò bắn vào chân phải.

Chỉ cần tên buôn người này có chút sơ hở trong quá trình Chu Nhược Mai lên mở khóa, thì cho dù bị thương ở chân, Ánh Hạ vẫn có thể khống chế hắn ta!

"Chờ chút đã!" Lê Uy Long cuối cùng cũng lên tiếng.


Lúc này Ánh Hạ đã cố gắng thu hết can đảm để chuẩn bị tự bắn mình. Nhưng sau khi Lê Uy Long lên tiếng, cô ngay lập tức nản lòng và lo sợ trở lại.

"Anh muốn làm gì nữa?" Ánh Hạ giận dữ hỏi.

"Tôi không nghĩ cô có đủ can đảm để tự làm mình bị thương, hãy để tôi giúp cô!" Lê Uy Long nói và lập tức đi về phía Ánh Hạ.

"Anh nói vớ vẩn gì vậy? Tại sao tôi không dám tự làm bản thân bị thương chứ? Nói cho anh biết, tôi thậm chí có thể tự sát nếu tình thế yêu cầu!" Ánh Hạ rất ức chế khi bị một kẻ nổi tiếng vô dụng yếu đuối coi thường nên hùng hổ tuyên bố.

"Không cần giả vờ mạnh mẽ, đưa cho tôi khẩu súng rồi tôi sẽ giúp cô!" Lê Uy Long đã đến bên cạnh Ánh Hạ từ lúc nào, và anh vừa nói vừa nhanh chóng giật lấy khẩu súng từ tay cô.

"Lê Uy Long, giữa chúng ta không có thù oán gì, tại sao anh lại cứ muốn bắn tôi, ý anh là gì?" Ánh Hạ cau có và càng tức giận hơn.

Nếu cô tự ra tay, cô sẽ biết phải bắn vào đâu để tránh xương và các phần nguy hiểm, giảm bớt nguy hại. Tuy nhiên, nếu để Lê Uy Long ra tay, có trời mới biết tên vô dụng này sẽ khiến cô ra nông nỗi nào!!

"Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn giúp cô!" Lê Uy Long bình thản nói.

"Trả lại khẩu súng cho tôi mau, nếu có chuyện không may gì xảy ra và làm tổn thương những người vô tội, tôi nhất định không tha cho anh!" Ánh Hạ quả quyết nói trong khi bước về phía trước để lấy lại khẩu súng.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến Trịnh Kiến Sang cũng hoang mang. Hai người này còn định chơi trò gì đây? Bọn họ đang nhờn với hắn sao?

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng không thể hiểu nổi ý định của Lê Uy Long. Nữ cảnh sát đã muốn tự mình ra tay, vậy mà Lê Uy Long cứ đòi “giúp” và xung đột với cô ấy, anh không sợ cô ấy ghi hận sao?

Thà chọc giận một kẻ xấu xa điên loạn nào đó còn hơn là xúc phạm một người phụ nữ, hơn nữa còn là nữ cảnh sát, Lê Uy Long không hiểu điều này sao? Không lẽ anh ta bị co giật trong đầu rồi?

"Dừng lại! Đừng di chuyển! Nếu cô cứ tiếp tục nhúc nhích như vậy thì tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho cái chân của cô đâu!! Lúc đó đừng có đổ lỗi cho tôi đấy nhé!" Lê Uy Long vừa nói vừa chĩa súng vào chân phải củ Ánh Hạ.

NgheVĩnh Thiên nói vậy, Ánh Hạ sợ hãi đứng bất động và không dám di chuyển. Cô thực sự lo rằng mình sẽ bị anh ta làm bụ thương những phần quan trọng.

"Hừ, anh mà dám làm càn, tôi sẽ gi3t chết anh!" Ánh Hạ giận dữ nói, thầm hứa trong lòng rằng nhất định sẽ tìm cơ hội để trả mối thù này!

"Tốt lắm, bắn nó đi!" Lúc này, Trịnh Kiến Sang cũng đã rất sốt ruột và hét lên.

Ánh Hạ sợ hãi nhắm tịt hai mắt, không dám nhìn Lê Uy Long ra tay.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn hai người với đôi mắt mở lớn, tò mò tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu viên đạn được bắn ra.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều nín thở.


"Đoàng---------"

Một tiếng súng chói tai vang lên giữa bệnh viện.

"Á Á-------" Ánh Hạ sợ hãi hét toáng lên!

Tuy nhiên, dường như cô không hề cảm thấy đau, khi mở mắt ra, cô thấy mình đã không bị bắn vào chân phải!

Ánh Hạ bất giác trở nên hoang mang, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vừa nãy rõ ràng cô đã nghe tiếng súng, chính Lê Uy Long đã nổ súng. Chẳng lẽ là vì anh ta không thể bắn vào chân ở khoảng cách gần như vậy?