"Anh sẽ nhờ Thiên Thành đến giải quyết!" Lê Uy Long bình thản nói.
"Trời! Anh lại định gây rắc rối cho Thiên Thành lần nữa à?" Chu Nhược Mai cảm thán.
"Nếu không phải anh ấy làm việc này thì ai sẽ làm đây?" Vĩnh Thiên cũng ngạc nhiên trước thái độ của Dư Hân.
"Ôi thần linh ơi, Thiên Thành đúng là xui xẻo khi phải làm đồng đội với anh!!" Chu Nhược Mai than vãn và nhìn Vĩnh Thiên đầy chán nản.
Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm đột nhiên thay đổi biểu cảm trên mặt và nói trong hoảng loạn: "Lần này không hay rồi, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!!"
"Có chuyện gì vậy?" Lê Uy Long cau mày hỏi.
"Lúc nãy khi anh và dám sát thủ đánh nhau ở đây, tôi sợ là bọn chúng sẽ giết chết anh nên đã gọi cảnh sát trình báo mọi việc mất rồi. Có khi họ sắp đến nơi rồi cũng nên!" Tú Hằng tá hỏa nói.
"Hả? Sao cô lại báo cảnh sát làm gì?" Lê Uy Long không nói nên lời.
"Thì......tôi tưởng rằng anh không thể đánh bại chúng, vì vậy mới nhờ cảnh sát giúp đỡ." Tú Hằng cúi mặt nói ấp úng.
"Haizzz, thôi vậy, dù sao cũng là ý tốt, nếu đã lỡ gọi rồi thì cứ để họ đến!" Lê Uy Long nói một cách thờ ơ.
Nguyễn Tú Cẩm đã lo lắng cho an nguy của anh nên mới sốt sắng báo cáo vụ việc với bên cảnh sát. Anh làm sao có thể đổ lỗi cho lòng tốt của cô ấy được?
Dù sao đi nữa, những sát thủ này đã cố tình tìm đến đây để ám sát anh, anh giết họ cũng là phòng vệ chính đáng, cảnh sát cũng không thể bắt bẻ gì được!
Mà cho dù cảnh sát muốn bắt giữ và làm khó Lê Uy Long, anh có thể phái sư đoàn của sĩ quan Lưu tới xử lý bất cứ lúc nào.
"Nhưng, anh đã giết rất nhiều người, cánh cảnh sát thành phố nhất định sẽ không tha cho anh đâu!! Không chỉ thế, có khi họ còn buộc anh phải thú nhận cả những vụ giết người trước đó trong câu lạc bộ Wonderland và trận chiến ở nhà máy bỏ hoang nữa đấy!!" Nguyễn Tú Cẩm lo lắng nói.
"Không sao, tôi sẽ ổn thôi. Họ không thể làm gì được tôi đâu. Tôi giết người đều là vì phòng vệ chính đáng." Lê Uy Long nói, mặt không chút cảm xúc.
"Em nghĩ chúng ta nên nhanh chóng xóa hiện trường. Đừng để cảnh sát biết rằng anh đã giết ai đó. Chỉ cần chúng ta xử lý hiện trường và dọn dẹp sạch sẽ, khi cảnh sát đến, chúng ta có thể nói rằng thủ phạm giết người đã trốn thoát." Chu Nhược Mai nói.
"Phải, cách này cũng ổn đấy, chúng ta mau làm luôn thôi, đừng ngồi chờ Thiên Thành đến giải quyết nữa.” Nguyễn Tú Cẩm cũng nói.
"Quá muộn rồi!!" Lê Uy Long thản nhiên nói.
Anh vừa dứt lời, một chiếc xe cánh át chuyên dụng đã nhanh chóng xuất hiện trước mắt họ.
Cả Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều tròn mắt kinh ngạc xen lẫn nỗi sợ hãi khi nhìn thấy chiếc xe từ sở cảnh sát thành phố. Cảnh sát này hôm nay sao lại tới nhanh quá vậy? Chỉ trong vài phút đã đến hiện trường một cách bất ngờ!
Khi cần họ đến nhanh trong những tình huống khẩn cấp như vụ nữ y tá bị bắt cóc ở bệnh viện, họ lại đến trễ và thậm chí còn chẳng đến đủ người. Vậy mà bây giờ, khi cần họ đến chậm một chút, thì lại lập tức có mặt nhanh như vậy!!
Thấy chiếc xe cảnh sát đến gần, Dư Hân và Tú Hằng biết rằng đã quá muộn để xử lý những xác chết, và họ không khỏi lo lắng về nó.
Mọi sự lúc này đành tùy thuộc vào số phận thôi. Vả lại, Lê Uy Long đã khăng khăng nói rằng mọi chuyện sẽ ổn. Lần này tất cả sẽ phụ thuộc vào việc anh ta giải quyết như thế nào.
Ánh Hạ chính là cảnh sát đã lái xe đến biệt thự này, tới nơi cô nhanh chóng hãm phanh và bước ra khỏi xe.
Dư Hân và Tú Hằng có linh cảm chẳng lành khi nhận ra cảnh sát vừa mới đến chính là Ánh Hạ, đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố, người đã từng có ấn tượng không tốt và hiềm khích với Lê Uy Long. Nếu rơi vào tay cô ấy, Lê Uy Long chắc chắn sẽ không có kết thúc tốt đẹp!
Còn Lê Uy Long khi thấy Ánh Hạ đến, anh cũng ngạc nhiên vô cùng. Trái Đất này sao mà tròn đến vậy?? Người không muốn gặp nhất thì lại xuất hiện ngay lúc này.
Ánh Hạ vừa xuống xe đã bị sốc khi nhìn thấy bảy xác chết đẫm máu nằm la liệt trên hiện trường.
"Gì đây? Anh.....Chính anh đã giết tất cả những người này?" Ánh Hạ cau mày hỏi.
"Phải, là tôi đã giết họ." Lê Uy Long thẳng thắn thừa nhận.
Vừa nghe Lê Uy Long nói dứt câu, Ánh Hạ lập tức rút chiếc còng số tám trong túi áo ra và tiến lại còng tay Lê Uy Long, hung thủ giết người, mà không nói thêm lời nào.
Lê Uy Long cũng không chống cự, ngoan ngoãn để nữ cảnh sát còng tay mình.
Bởi vì anh không muốn nhận thêm tội chống đối người thi hành công vụ.
Còn nếu Lê Uy Long có ý định chống đối, cho dù có một trăm Ánh Hạ ở đây cũng không thể bắt nổi anh.
"Anh đã bị bắt." Ánh Hạ nói sau khi còng tay Lê Uy Long.
"Tôi biết. Nhưng chuyện này có phải quá vô lý không?" Lê Uy Long hỏi lại.