“Đánh chết tên súc sinh này đi, tội thông đồng với địch phản quốc như nó có chết cũng không hết tội, chúng ta cũng không cần làm Nhược Mai khó xử nữa, thằng nhóc đó quả thật rất đáng chết!”
Bà Chu lúc này tức giận đến mức không còn màng đến chuyện sống chết của Chu Phi Dương nữa.
“Mẹ, Phi Dương là cháu trai duy nhất của mẹ. Lúc này mẹ nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó đi vào chỗ chết sao?”
Bà Kim Ngọc lên tiếng.
“Vậy con đi hỏi Nhược Mai thử xem sao.”
Bà cụ Chu nói xong liền mềm nhũn cả người, những lời vừa rồi nói ra cũng chỉ do trong lúc nhất thời tức giận.
Advertisement
Chỉ một lời nói trong lúc tức giận của bà Chu cũng đủ khiến Chu Phi Dương cảm giác như chết đi sống lại.
Chu Phi Dương là cháu trai duy nhất của nhà họ Chu, vì sự kế nghiệp của cả gia đình, bà ta tất nhiên bằng bất cứ giá nào cũng không thể để đứa cháu trai duy nhất này phải mất mạng.
Nếu Phi Dương gặp chuyện gì bất trắc, cà dòng họ Chu này coi như liền bị chặt đứt con đường hương khói, không ai kế nghiệp về sau.
Lúc này, đoàn người của quốc vương Long quốc cũng đã đến khách sạn Thiên Long.
Advertisement
Khách sạn lúc này đã được canh gác nghiêm ngặt, người ngoài khó có thể tiếp cận vào được, những người khách đang muốn vào khách sạn đều bị chặn lại ở đại sảnh lầu 1, lối vào thang máy ở mỗi tầng đều có người luân phiên canh gác cẩn mật.
Cả nhân viên phục vụ tại đại sảnh tầng 1 cũng không được phép sử dụng điện thoại di động để chụp ảnh.
Phạm Cương cũng đã an bài ổn thỏa người của mình đến trước cửa khách sạn sẵn sàng tiếp đón khách khứa.
Lê Uy Long, Trần Kiệt, Vũ Hải, Lê Lương Quân cùng nhiều người khác hộ tống quốc vương Long quốc suốt con đường đi vào khách sạn.
Sau đó, bọn họ trực tiếp hướng về phía thang máy đi lên tầng 26 rồi tiến thẳng vào phòng họp.
Các hành lang trên tầng 26 lúc này đều được canh gác chặt chẽ, Trương Minh Nguyệt và một số đặc công cấp cao của Shadow Group cũng đang canh luân phiên canh giữ liên tục trước cửa phòng họp.
Sau khi vào phòng họp, thấy mọi người đều đã bắt đầu ổn định vị trí, quốc vương Long quốc lúc này mới bắt đầu lên tiếng: “Hôm nay tôi mời mọi người đến tham gia cuộc họp bí mật này nguyên nhân chính là muốn cùng mọi người thảo luận một chuyện khá hệ trọng.”
Mọi người nghe quốc vương nói muốn bàn bạc gì đó đều tập trung cung kính lắng nghe.
Quốc vương từ trước tới giờ hiếm khi chủ trì một cuộc họp trực tiếp trừ phi đó là chuyện rất quan trọng.
Không để mọi người đợi lâu, anh ta lập tức đi thẳng vào chủ đề chính của cuộc họp.
“Lần này năm nước Liệp Ưng, Cự Hùng, Sư Quốc, Lang quốc, Dẫn Dao cùng liên minh phát động chiến tranh xâm lược, đối đầu trực tiếp với Long quốc chúng ta, may mắn hiện tại chúng ta cũng đã đánh bại được họ và trục xuất bọn họ khỏi Long Quốc. Nhân cơ hội này, các người nghĩ Long Quốc của chúng ta có nên thừa thắng xông lên, đưa quân viễn chinh thống trị các nước này hay không?”
Ngay khi lời anh ta vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhất thời im lặng.
Không ai có thể ngờ rằng quốc vương Long quốc thực sự có ý định đưa quân đi chinh phạt!
Một lúc sau, một trong những vị tướng tham gia cuộc họp nói:
“Quốc vương, cho dù thế lực của Long quốc chúng ta có mạnh đến đâu nhưng khi xuất binh viễn chinh đối đầu với năm quốc gia còn lại thì e rằng thực lực bên ta cũng có phần tiêu hao tổn thất không ít.”
“Đúng vậy, ngoại trừ Sư quốc và Lang quốc, ba quốc gia còn lại đều bị ngăn cách bởi đại dương rộng lớn, còn thường xuyên cài gián điệp đến do tham động tĩnh bên ta. Do đó kế hoạch của chúng ta cũng khó có phần thực hiện thành công được.”
Một vị tướng quân khác cũng đồng thời đưa ra ý kiến.
“Chúng ta cũng đều biết thảm họa do chiến tranh gây ra có biết bao nhiêu tàn khốc. Chúng ta đều là những con người yêu chuộng hòa bình. Miễn là họ không làm gì ảnh hưởng đến an nguy của chúng ta, chúng ta cũng không nên tự rước vào mình một cái thảm họa lớn như vậy, tôi nghĩ kế hoạch này hay là thôi đi!”
Một vị tướng khác cũng tán đồng quan điểm.
Mọi người nghe nói ba vị tướng quân phản đối lại kế hoạch xuất chinh lần này nhất thời đều cảm thấy cũng có chút hợp lý.
Cả phòng họp lại lâm vào một trận trầm mặc.
Quốc vương trực tiếp đánh vỡ bầu không khí im lặng đó liền mở miệng.
“Những gì ba người nói cũng hợp lý nhưng tôi còn muốn suy sét thêm ý kiến của nhiều người nữa. Có ai còn ý kiến nào khác nữa không?”
“Tôi cho rằng tham vọng của bọn họ e rằng cũng không khác chúng ta là bao. Bây giờ chúng ta không tiêu diệt bọn họ thì sớm muộn gì họ cũng đoàn kết lại để tấn công chúng ta. Do đó, tôi cảm thấy rằng tốt nhất chúng ta nên nên tận dụng thời cơ này khi thực lực của bọn họ còn đang suy yếu, dứt khoát tiêu diệt hết bọn họ một lần này để tránh đỡ những rắc rối trong tương lai.”
“Tướng quân Vũ Hải, ông nghĩ rằng bọn họ dễ dàng bị tiêu diệt vậy sao? Long quốc của chúng ta tuy binh nhiều tướng mạnh nhưng chúng ta cùng lúc đối đầu với năm quốc gia như vậy không khéo lại còn bị bọn họ liên minh đánh ngược trở lại!
Một vị bộ trưởng nghe vậy liền lên tiếng.
Nghe vị bộ trưởng nói thế, cả phòng họp nhất thời đều lâm vào trầm mặc lần nữa.
Việc xuất binh chinh chiến đối đầu với năm quốc gia quả thực là một việc rất mạo hiểm. Nếu không may gặp chuyện gì bất lợi thì chẳng khác nào lấy cục đá tự đập vào chân mình, đẩy chính mình vào kết cuộc càng bi thảm.
Vào lúc này, hộ soái Trấn Nam, Trần Kiệt cũng lên tiếng.
“Quốc vương, lúc này tinh thần chiến đấu của Long quốc chúng ta khí thế hơn bao giờ hết, ngay cả chiến thần bất bại Arnold của Liệp Ưng quốc cùng chiến thần vô địch Taylor của Cự Hùng quốc đều đã bị tiêu diệt bởi hộ soái Lê ở thành phố Quốc Hòa, hai đối thủ lớn như vậy chúng ta còn giải quyết được, huống chi Sư quốc, Lang Quốc cùng Dẫn Dao chỉ toàn là những nước nhỏ, bọn họ đương nhiên lại càng không phải là đối thủ của chúng ta. Vì vậy, tôi cho rằng chúng ta nên nhân cơ hội này mà xuất chinh tiêu diệt bọn họ.”
“Những gì hộ soái Trần vừa nói cũng rất hợp lý.”
Quốc vương nghe vậy liền lên tiếng.
“Quốc vương, mặc dù những chiến thần mạnh nhất như Arnold và Taylor đã bị đánh bại bởi chúng ta, nhưng mà chúng ta cũng không nên vì thế mà đánh giá thấp sức mạnh của bọn họ. Nếu ta xuất binh viễn chinh, e rằng bên ta sẽ không quen thuộc với môi trường địa lý của họ vì thế mà có khi khó giành được lợi thế!
Một bộ trưởng khác cho hay.
“Đúng vậy, tuy chúng ta đã giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến, nhưng lực lượng quân lính bên ta vì thế mà cũng đã tiêu hao không ít.”
Một bộ trưởng khác cũng đồng thời tán thành ý kiến trên.
Nhận thấy có người ủng hộ, còn có người phản đối, mỗi người đều có lý do rất hợp tình hợp lý, Quốc vương Long quốc cũng đang khá băn khăn khó mà định đoạt được, quyết định tiếp tục tham khảo thêm ý kiến của nhiều người khác nữa.
“Hộ soái Lê, ngài có ý kiến gì đối với việc xuất binh chinh phạt lần này không?”