Long Uy Chiến Thần

Chương 903: Anh ta muốn được kế vị sớm



“Bộ trưởng Ngụy đến tìm tôi, có chuyện gì vậy?” Quốc vương Long Quốc hỏi.

Advertisement

“Tôi có đôi lời, muốn nói với quốc vương, không biết có nên nói hay không.” Nguỵ Nghiêm nói.

Bộ trưởng Ngụy có lời gì cứ nói thẳng.” Quốc vương Long Quốc nói.

Advertisement

“Quốc vương vừa rồi mở cuộc họp, Lê Uy Long dựa vào là có võ công mạnh mẽ, nên luôn đối đầu với ngài, rõ ràng là không coi ngài ra gì!” Nguỵ Nghiêm nói

“Hộ soái Lê không phải muốn đối đầu với tôi, mà đang tranh luận theo lí lẽ, hộ soái nói có lý của soái, không hề có ý không coi tôi ra gì.” Quốc vương Long Quốc đáp.

“Quốc vương, tôi cho rằng, võ công của hộ soái Lê đã rất cao, quyền lực quá lớn, không thể không phòng được!” Nguỵ Nghiêm nói.

“Hộ soái Lê, nam chinh bắc chiến, một lòng hướng về đất nước, đối với tôi lại càng trung thành tuyệt đối, không hề có hai lòng, bộ trưởng Ngụy đã nghĩ nhiều rồi.” Quốc vương Long Quốc nói.

“Nhưng mà, người sẽ thay đổi, dựa vào quyền lực và địa vị, dã tâm cũng trở nên ngày càng cao. Dưới chướng của hộ soái Lê nhân tài rất nhiều, lại có quan hệ khá tốt với các hộ soái khác, tôi lo rằng anh ta sẽ vì bất đồng ý kiến với quốc vương, sẽ tạo phản!” Nguỵ Nghiêm nói.

“Tôi đã lập hộ soái Lê thành người kế vị rồi, cậu ấy còn tạo phản gì nữa? Tôi bây giờ già rồi, vị trí quốc vương của Long Quốc sớm muộn đều là của cậu ấy, sẽ không tạo phản đâu.” Quốc vương trả lời.

“Vì quốc vương lập Lê Uy Long làm người kế vị, anh ta mới muốn được lên sớm chút thì sao?” Nguỵ Nghiêm nói.

“Bộ trưởng Ngụy, lời này là sao?” quốc vương Long quốc hỏi.

“Lê Uy Long bây giờ đã là người kế vị, mà cơ thể Long chủ lại khỏe mạnh, anh ta không biết phải đợi bao lâu mới có thể lên kế vị, anh ta có thể sẽ hy vọng quốc vương sẽ sớm mất đi, để anh ta có thể kế vị sớm hơn.”

Ngụy Nghiêm nói.

Quốc vương Long quốc nghe thấy, sắc mặt hơi đổi, nói: “Ý kiến của bộ trưởng Ngụy là, hộ soái muốn giết hại tôi sao?”

“Tôi không dám nói xằng bậy bừa bãi, chỉ là phỏng đoán.” Ngụy Nghiêm nói.

“Việc nếu như chưa có chứng cứ, không nên đoán bừa bãi, không nên gây chia rẽ xích mích giữa quốc vương và hộ soái, đây lại chẳng phải là việc nhỏ gì.” Quốc vương Long quốc nói với giọng không vui.

“Long chủ bớt giận, tôi biết sai rồi. Nhưng tôi nói như thế, là muốn nhắc nhở Long chủ, không thể nào không phòng bị lòng người được, Lê Uy Long không thể không phòng!” Ngụy Nghiêm nói.

“Tôi tiếp xúc với vô số người, nhìn người rất chuẩn, mấy năm gần đây hộ soái thay đổi rất nhiều, tâm lặng như nước, tuyệt đối không hai lòng, cậu ấy là tướng tài hiếm có trên đời, một lòng vì quốc vì dân, là người thừa kế phù hợp nhất của tôi.” Long chủ nói.

“Biết người biết mặt không biết lòng, lòng người che giấu bởi da thịt, hoặc là anh ta cố che giấu đủ sâu thì sao? Tôi cảm thấy Long chủ vẫn nên thử lòng một chút.” Ngụy Nghiêm nói.

“Thử lòng như thế nào?” Long chủ hỏi.” Tôi cảm thấy, những hành sự của Long chủ đều là tuyệt mật, nếu như ở Quốc Hòa phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị người khác công kích bất ngờ, vậy thì nhất định sẽ là do Lê Uy Long làm.” Ngụy Nghiêm nói.

“Tại sao lại có thể quả quyết là do hộ soái làm?” Long vương hỏi.