Long Uy Chiến Thần

Chương 905: Thử lòng hộ soái



“Chuyện điều động binh lính viễn chinh không phải là chuyện tầm thường, không thể khinh suất được. Có xuất quân hay không thì cũng phải được các quan chức cùng các vị hộ soái cùng nhau thảo luận, đạt thành nhất trí xong mới có thể xuất binh. Tôi tuy là Long chủ, nhưng cũng không thể khăng khăng làm theo ý mình, cưỡng ép hộ soái Lê xuất binh!” Long chủ nói.

“Long chủ, cách này chỉ là để kiểm tra qua Lê Uy Long, xem xem anh ta có phục tùng mệnh lệnh hay không, cũng không phải thật sự sẽ xuất binh.” Ngụy Nghiêm nói.

Advertisement

“Vuan không nói đùa, anh không thể lấy chuyện xuất quân ra để kiểm tra hộ soái Lê được, lỡ như cậu ấy thật sự phục tùng mệnh lệnh, sẵn sàng dẫn quân đánh trận, chẳng lẽ đến lúc đó tôi sẽ phải thu hồi lại mệnh lệnh sao? Cứ như vậy thì không phải đang lấy các binh sĩ ra đề đùa giỡn sao?” Long chủ nói.

Advertisement

“Nếu như Lê Uy Long đồng ý, thì đó chính là những gì ngài muốn! không phải ngài thực sự muốn xuất quân để chống lại nước kẻ thù sao?” Ngụy Nghiêm nói.

“Tôi vừa nói hết rồi, nếu không thông qua các tướng sĩ cùng các vị hộ soái, không thể nắm chắc phần thắng, tôi sẽ không tự mình quyết định, tùy tiện xuất binh. Ngay cả khi họ không thể đạt được một cách nhất trí, ít nhất thì đa số phải thông qua. Có xuất binh hay không, sau khi trở về Hà Nội, tôi sẽ tìm thời gian để tập hợp đủ năm vị chỉ huy hộ soái để cùng nhau bàn bạc!” Long chủ nói.

“Long chủ, tôi chỉ là muốn thử lòng trung thành của Lê Uy Long. Bây giờ Lê Uy Long quyền cao chức trọng, thế lực quá lớn, lỡ như anh ta hai lòng, vậy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được! Ngài vẫn nên nghĩ cách hủy bỏ chức vị người kế vị của anh ta đi thì hơn. Nếu không đến lúc anh ta ra tay với ngài, lúc đó quả thực hối hận cũng không kịp nữa rồi.” Ngụy Nghiêm nói.

“Hộ soái Lê đã từng cứu tôi hai lần, ba năm trước, Long Đô phản loạn, hộ soái Lê dẫn kỵ binh xuất phát tới Long Đô, bình định nội loạn, cứu thoát tôi ra ngoài. Lần này tôi ở phía Bắc, Hàn Hồ làm phản bắt cóc tôi, hộ soái Lê lại từ phía Nam lao tới phía Bắc, vượt ngàn cây số cứu Long chủ. Nếu như cậu ấy thật sự mang hai lòng, muốn sớm ngày kế vị, hà cớ gì phải đi cứu tôi chứ? Cậu ấy hoàn toàn có thể để cho Hàn Hồ ra tay, để tôi chết trong tay Hàn Hồ, cần gì phải làm điều gì thừa thãi thế nữa?” Long chủ nói.

Ngụy Nghiêm thấy Long chủ nói như vậy, cũng không biết phải nói gì tiếp theo nữa.

“Bộ trưởng Ngụy, nếu không còn chuyện gì khác nữa thì lui xuống trước đi. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.” Long chủ không muốn nghe Ngụy Nghiêm nói linh tinh thêm nữa, nên muốn anh ta lui xuống.

“Vâng, tôi xin cáo lui, Long chủ hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Ngụy Nghiêm nói xong, liền đem bộ mặt u ám đi ra khỏi phòng của Long chủ.

Nhà họ Chu.

Kim Ngọc gọi điện thoại choChu Nhược Mai, sau khi ra mặt cầu tìnhChu Nhược Mai giúp Chu Phi Dương xong, phải lập tức báo tình huống lại cho nhà họ Chu.

“Tôi vừa mới gọi điện cho Nhược Mai, muốn nó cầu xin Lê Uy Long giúp, nhưng nó từ chối giúp.” Kim Ngọc nói.

“Phi Dương là em họ của nó, thế mà nó lại thấy chết không cứu sao?” Chu Thế Huy tức giận nói.

“Đúng đó, nó nói Phi Dương phản quốc theo địch, tội không thể tha, chết cũng chưa hết tội.” Kim Ngọc nói.

“Cái conChu Nhược Mai này, làm hộ soái phu nhân được rồi thì bắt đầu không thèm nhận người thân nữa!” Chu Thế Huy nói.

“Trước khi nó làm hộ soái phu nhân ấy, lúc chỉ là một chủ tịch của tập đoàn Galaxy thôi, liền đến người thân cũng không nhận rồi. Nếu không, làm sao cô ta có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu của chúng ta chứ?” Chu Ly Bình nói.

“Chuyện của Phi Dương thật ra cũng không thể trách Nhược Mai được.” thái độ bà cụ Chu khác thường, nói.

“Tại sao chứ? Không trách cô ta thì trách ai đây? Lê Uy Long nghe lời cô ta như thế, chỉ cần cô ta nói vào lời cầu tình giúp thôi, chắc chắn có thể cứu Phi Dương một mạng rồi. Đây là chuyện chỉ cần một câu nói của cô ta, chỉ việc mở miệng, thế mà nó cũng không giúp đỡ.” Chu Thế Huy nói.

“Phản quốc theo địch là tội không thể tha, Nhược Mai thân là hộ soái phu nhân, đương nhiên không thể dễ dàng cầu tình giúp cho nó được. Nếu như nó cầu tình giúp, thì chẳng phải là biến thành làm việc cá nhân trái pháp luật sao? Chuyện này, muốn trách thì trách hai người các ngươi không biết dạy con, nuôi ra một tên Việt gian, khiên nhà họ Chu chúng ta hổ thẹn!” Bà cụ Chu nói.

“Mẹ, Phi Dương là cháu trai duy nhất của mẹ, chẳng lẽ đến cả mẹ cũng thấy chết không cứu sao?” Chu Thế Huy nói.

“Tôi cũng muốn cứu nó, nhưng việc phản quốc theo địch thì chính là kẻ thù công khai của cả dân tộc, làm sao cứu được đây?” Bà cụ Chu nói.

“Đúng rồi, vừa nãy Nhược Mai nói rồi, nếu như Phi Dương chỉ bị nghi ngờ phản quốc theo địch thôi, thật sự không hề làm ra chuyện phản quốc theo địch thì nó mới có thể giúp đỡ cầu tình được.” Kim Ngọc nói.