Long Uy Chiến Thần

Chương 911: Nguyễn Tú Hằng phá đám



“Vậy thì anh sẽ làm em xuất hiện dấu hiệu ngay bây giờ.”

“Xuất hiện dấu hiệu gì chứ?” Đầu ócChu Nhược Mai mơ hồ.

“Không phải em nói vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu gì hay sao? Ngay bây giờ chúng ta sẽ làm cho mẹ có cháu trai để bế.” Lê Uy Long hào hứng nói.

“Đừng mà, bây giờ đang là ban ngày, bị người khác nhìn thấy sẽ không được tốt cho lắm.”Chu Nhược Mai nói.

Advertisement

“Bên ngoài có nhiều nhân viên bảo vệ như vậy, không ai có thể xông vào nếu không có lệnh của anh.” Lê Uy Long nói xong liền cúi mặt hônChu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai muốn từ chối nhưng lại cũng ngập ngừng nghênh đón.

Đúng lúc này, đột nhiên Nguyễn Tú Hằng xuất hiện ở trước cửa phòng, cô ấy vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy  Lê Uy Long đang ômChu Nhược Mai nồng nhiệt, nhất thời cô ấy kinh ngạc đến ngây người.

Lúc nãyChu Nhược Mai đi vào, còn chưa đóng cửa nên Nguyễn Tú Hằng đi vào và trực tiếp nhìn thấy cảnh này.

Advertisement

Lê Uy Long vàChu Nhược Mai kinh ngạc khi nhìn thấy Nguyễn Tú Hằng bất ngờ đi vào, vội vàng buông nhau ra.

“Nguyễn Tú Hằng, cô chạy tới đây làm cái gì vậy?” Lê Uy Long có hơi tức giận hỏi.

Bản thân vừa mới nói bên ngoài có rất nhiều nhân viên bảo vệ, không ai có thể xông vào, không ngờ Nguyễn Tú Hằng lại có thể đi vào như vậy.

Anh chỉ vừa mới bắt đầu hônChu Nhược Mai, còn chưa kịp tiến sâu vào, Nguyễn Tú Hằng này thật sự là tới để phá hoại, điều này đương nhiên khiến anh có chút khó chịu.

“Tôi…vừa nãy tôi nghe anh hét như điên, tưởng có chuyện gì xảy ra nên chạy vào xem sao.” Nguyễn Tú Hằng giải thích.

Cô ấy cũng rất xấu hổ khi phá vỡ chuyện tốt của Lê Uy Long vàChu Nhược Mai.

MàChu Nhược Mai bị Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy cô và Lê Uy Long đang hôn nhau, cô vội vàng thoát ra khỏi lồ ng ngực của Lê Uy Long. Lúc này cô đã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất rồi.

“Tôi không sao cả, tôi đã hét lên vì quá phấn khích, cho nên mới hét to như vậy.” Sau đó Lê Uy Long mới nhận ra rằng chính tiếng hét của mình đã khiến Nguyễn Tú Hằng cảm thấy hoảng sợ.

“Nếu không có chuyện gì thì tại sao anh lại khóc?” Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy nước mắt còn trên mặt của Lê Uy Long nên hỏi.

“Tôi rơi nước mắt vì tôi quá hạnh phúc.” Lê Uy Long rất xấu hổ khi bị Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy anh đang rơi nước mắt, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.

Đường đường là hộ soái bảo vệ, lại bị một người phụ nữ nhìn thấy bản thân khóc, thật sự là quá mất mặt.

“Là chuyện gì đã làm cho anh khóc vì vui sướng?” Nguyễn Tú Hằng tò mò hỏi, dù sao cô ấy cũng đã phá vỡ chuyện tốt của Lê Uy Long vàChu Nhược Mai, nên cũng cần hỏi rõ ràng trước khi rời đi.

“Bởi vì tôi biết được rằng mẹ tôi chưa chết, bà ấy vẫn còn sống trên đời.” Khi Lê Uy Long nói về chuyện này, anh vô cùng vui mừng, anh cũng không trách Nguyễn Tú Hằng đã phá vỡ việc tốt của mình.

Vốn bản thân tưởng rằng mẹ đã chết nhiều năm như vậy rồi, nhưng không ngờ bà ấy vẫn còn sống trên đời, cảm giác này giống như mẹ chết đi sống lại.

Đây là điều hạnh phúc nhất trên thế giới, cùng lắm thì anh cũng chỉ cần như thế này thôi.

Không có gì có thể làm cho con người hạnh phúc hơn thế này, cũng không có chuyện gì có thể làm cho anh cảm thấy tồi tệ vào lúc này.

“Cái gì, mẹ của anh không phải đã chết nhiều năm rồi sao? Làm sao còn sống được chứ?” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc hỏi.

Cô sớm đã ngheChu Nhược Mai nói rằng mẹ của Lê Uy Long không còn sống trên đời.

“Tôi cũng tưởng rằng mẹ tôi không còn sống nữa, vừa rồi tôi nhìn thấy bức thư bố nuôi để lại, tôi mới biết mẹ tôi vẫn chưa chết, bà ấy vẫn còn sống trên đời.” Lê Uy Long nói.

“Làm sao có chuyện như vậy được, cho tôi xem bức thư của anh.” Nguyễn Tú Hằng không thể tin chuyện này là thật, cô ấy phải đọc lá thư đó.

“Vậy thì cô xem đi.” Lê Uy Long đưa bức thư cho Nguyễn Tú Hằng, anh cũng muốn chia sẻ với Nguyễn Tú Hằng về một điều hạnh phúc như vậy.

Nguyễn Tú Hằng nhận lấy lá thư trong tay của Lê Uy Long và đọc nó một cách nghiêm túc.

Sau khi đọc nó, biết rằng mẹ của Lê Uy Long vẫn còn sống trên đờ, cô ấy cũng rất phấn khích.

“Hóa ra đây là sự thật, chuyện này thật sự rất tốt rồi, không ngờ mẹ anh và chú Dương lại hợp tác với nhau nói dối anh nhiều năm như vậy.” Nguyễn Tú Hằng  nói.

“Đúng đấy! Nếu mẹ tôi không bố trí ván cờ này để nói dối tôi, tôi nhất định sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.” Lê Uy Long nói.

“Chỉ cần dì ấy còn sống trên đời, tôi tin rằng nhất định anh sẽ có cách để tìm thấy dì ấy, hai mẹ con anh sớm sẽ đoàn tụ thôi, chúc mừng anh.” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm mẹ tôi.” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, anh đã hét to lên là vì anh đang hạnh phúc, vậy thì tôi cần không lo lắng nữa. Tôi sẽ ra ngoài trước, hai người có thể tiếp tục!” Nguyễn Tú Hằng cũng xấu hổ khi trì hoãn việc tốt của Lê Uy Long vàChu Nhược Mai, cô ấy nói xong lập tức xoay người rời đi.

Khi nghe những lời của Nguyễn Tú Hằng như thế này,Chu Nhược Mai lại đỏ mặt.

Sau khi Nguyễn Tú Hằng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lê Uy Long vàChu Nhược Mai.

Tuy nhiên, do vừa rồi bị Nguyễn Tú Hằng làm gián đoạn, Lê Uy Long vàChu Nhược Mai không biết phải làm như thế nào để tiếp tục nữa.

“Nhược Mai, bây giờ anh đang rất phấn khích, luôn muốn làm gì đó để thể hiện sự phấn khích của mình.” Lê Uy Long nói.

“Em hoàn toàn hiểu được cảm xúc của anh, em cũng rất vui mừng khi biết rằng mẹ của chúng ta vẫn còn sống!”Chu Nhược Mai  nói.

“Cả hai chúng ta đều đang ở trong trạng thái hưng phấn, nếu chúng ta cùng như sinh ra một đứa con thì nhất định con của chúng ta sẽ rất ngoan.” Lê Uy Long nói.