Long Uy Chiến Thần

Chương 937: Cùng nhau chạy



Đỗ Lượng lúc này đang ôm đầu Lê Tịnh Vi dựa vào trên người mình, hoàn toàn không ngờ đến Lê Tuyết Tương sẽ đột nhiên nổi dậy.

“Rầm!” Lê Tuyết Tương đập đầu vào ngực Đỗ Lượng.

“A!” Đỗ Lượng không kịp đề phòng, trực tiếp bị Lê Tuyết Tương đụng phải, ngửa mặt lên trời, sau đó trượt một đoạn khoảng cách rất dài ở trong vũng nước mưa trên mặt đất mới dừng lại.

Mà Lê Tuyết Tương bởi vì xông đến quá mạnh, hơn nữa hai chân vướng vào phần lưng của Lê Tịnh Vi đang quỳ trên mặt đất, cũng nhào về phía trước.

Một màn bất ngờ xảy ra này khiến Lê Tịnh Vi đều bị sợ ngây người.

Hai tên đàn em đó nhìn thấy Đỗ Lượng bị Lê Tuyết Tương trực tiếp đụng bay, cũng là nhất thời bị hoảng sợ.

Advertisement

“Anh Lượng!”

“Anh Lượng!”

Hai tên đàn em đó hoảng hốt hô một tiếng, nhao nhao chạy đi đỡ Đỗ Lượng.

“Mẹ!” Lê Tịnh Vi phục hồi tinh thần, cũng chạy đi đỡ Lê Tuyết Tương.

Lê Tuyết Tương biết tình huống nguy cấp, lập tức bò dậy, hét lớn với Lê Tịnh Vi: “Tịnh Vi, con mau chạy đi, không cần lo cho mẹ!”

Advertisement

“Mẹ, con đỡ mẹ cùng chạy!” Lê Tịnh Vi không muốn một mình chạy trốn, muốn đỡ Lê Tuyết Tương cùng chạy.

“Chân của mẹ bị thương rồi, không chạy trốn được với con, con mau chóng tự mình chạy trốn đi, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát!” Lê Tuyết Tương nói.

“Không được, con đi rồi, bọn họ sẽ đánh chết mẹ, muốn chạy thì cùng nhau chạy!” Lê Tịnh Vi nói.

Lê Tuyết Tương nhìn thấy con gái không muốn một mình chạy trốn, chỉ đành tập tà tập tễnh chạy trốn cùng cô ấy.

Lúc này, Đỗ Lượng dưới sự dìu đỡ của hai tên đàn em cũng đã đứng lên khỏi mặt đất.

“Mau chóng bắt hai người bọn họ lại, đừng để bọn họ chạy!” Đỗ Lượng quát lớn.

Hai tên đàn em đó nghe thấy mệnh lệnh, lập tức đuổi theo Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi.

Đỗ Lượng cũng đuổi theo.

Trên chân Lê Tuyết Tương bị thương, vốn dĩ đã chạy không nhanh, chỉ chạy được mấy bước, liền nhìn thấy Đỗ Lượng và hai tên đàn em đó đuổi theo đến.

“Tịnh Vi! Con nhanh chóng tự mình chạy, mẹ ngăn bọn họ lại!” Lê Tuyết Tương nói xong, lập tức quay người, chuẩn bị ngăn cản bọn Đỗ Lượng.

Hơn nữa, bà ấy một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể ngăn cản được những tên đàn ông trẻ tuổi này?

Hai tên đàn em của Đỗ Lượng đồng thời bay lên một cước, đá vào bụng bà ấy, trực tiếp đá bà ấy ngã xuống đất.

“Dám tông vào ông đây, đánh mạnh lên cho tôi!” Đỗ Lượng đuổi theo, hét lớn.

Hai tên đàn em đó lập tức lại tay đấm chân đá Lê Tuyết Tương.

Lê Tịnh Vi nhìn thấy mẹ mình lại bị đánh, vội vàng quay trở lại, vừa chạy về, vừa hét lớn: “Đừng đánh mẹ tôi, đừng đánh mẹ tôi!”

Đỗ Lượng nhìn thấy Lê Tịnh Vi tự mình chạy trở về, cũng không cần đuổi theo cô ấy nữa.

“Vừa rồi từng cho cô cơ hội, để cô cứu mẹ cô, là tự cô không biết quý trọng. Hiện tại muốn cứu mẹ cô, không có dễ như vậy nữa đâu!” Đỗ Lượng nói.

“Anh rốt cục muốn làm sao mới chịu tha cho mẹ tôi?” Lê Tịnh Vi hỏi.

“Tôi muốn cô trở vào trong xe với tôi, dốc hết sức hầu hạ tôi!” Đỗ Lượng đề ra yêu cầu càng quá đáng hơn.

Lê Tịnh Vi mặc dù chỉ là học sinh trung học, nhưng cũng đã là thiếu nữ trên mười tám tuổi rồi, đương nhiên hiểu rõ lên xe của Đỗ Lượng, có nghĩa là sẽ xảy ra chuyện gì.

“Không…tôi không lên, ngoài trừ điều này, những điều khác tôi đều có thể đồng ý với anh.” Lê Tịnh Vi đương nhiên sẽ không đồng ý loại yêu cầu này của Đỗ Lượng.

“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, cô liền trơ mắt nhìn mẹ cô bị đánh chết tươi đi!” Đỗ Lượng cũng không vội phải lập tức hưởng thụ Lê Tịnh Vi, dù sao cô ấy cũng đã trốn không thoát rồi.

Cho dù bây giờ cô ấy không đồng ý, đợi chút nữa anh ta sẽ cưỡng ép bắt cô ấy lên xe thôi.

“Anh đánh chết người rồi, lẽ nào không sợ ngồi tù sao?” Lê Tịnh Vi nói.

“Ngồi tù? Người có thể bắt tôi ngồi tù còn chưa sinh ra đâu!” Đỗ Lượng nói.

“Anh vô pháp vô thiên như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng thôi!” Lê Tịnh Vi nói.

“Vậy sao? Vậy tôi sẽ đánh chết mẹ cô, xem xem sẽ có báo ứng gì!” Đỗ Lượng nói xong, cũng đi lên trước đá Lê Tuyết Tương.

Lê Tuyết Tương bị ba người đồng thời đá, đau đến chết đi sống lại.

Lê Tịnh Vi xông lên muốn kéo Đỗ Lượng và hai tên đàn em đó ra, nhưng một cô gái yếu đuối như cô ấy, căn bản không thể kéo được bọn họ.

“Cầu xin các người, tha cho mẹ tôi đi! Lại tiếp tục đánh nữa, mẹ tôi thật sự sẽ chết mất!” Lê Tịnh Vi trực tiếp quỳ xuống, ôm lấy chân Đỗ Lượng cầu xin.

Nhưng mà, Đỗ Lượng hiện tại đang trong cơn giận dữ, căn bản sẽ không nghe lời cô ấy, trực tiếp một cước đá cô ấy ra.

Lê Tịnh Vi bị đá ngã ra đất, lại tiếp tục bò đến cầu xin.

Sau đó, Lê Tịnh Vi cũng bị đánh.

Lúc này, Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc đã đi đến gần nơi xảy ra sự việc.

“Anh, đằng trước hình như có ba người đàn ông đang đánh hai người phụ nữ ngã trên mặt đất!” Triệu Vũ Ngọc nói. Bởi vì nước mưa quá lớn, tầm nhìn tương đối mơ hồ, cô ấy cũng không nhìn thấy rõ hai người phụ nữ đang ngã ở trên mặt đất là ai.

“Người ngã trên mặt đất bị đánh chính là dì Lê và em Tịnh Vi!” Mắt của Triệu Đình Vũ khá sắc bén, vừa nhìn liền nhìn ra hai người bị đánh chính là Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi!

Nhìn thấy Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi bị người tay đấm chân đá ở trong mưa lớn, Triệu Đình Vũ nhất thời nổi lên cơn giận dữ, giống như một con báo, nhanh chóng vọt đến.

Khoảng thời gian này, anh ta và em gái chạy trốn đến thành phố Vĩnh Thuỵ lưu lạc bốn phương, không có nhà để về, là Lê Tuyết Tương đã thu lưu hai anh em bọn họ.

Có thể nói như thế này, Lê Tuyết Tương là ân nhân của anh ta, nhìn thấy ân nhân bị người ta đánh, bảo anh ta làm sao có thể không tức giận?

“Dừng tay!” Triệu Đình Vũ gầm lên giận dữ một tiếng, giọng nói vừa đến, người cũng đã vọt đến trước mắt.

Đỗ Lượng và hai tên đàn em của anh ta đột nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm của Triệu Đình Vũ, toàn bộ đều bị dọa giật mình.

“Rầm!” Triệu Đình Vũ trực tiếp đánh một quyền vào mặt Đỗ Lượng!

“A!” Đỗ Lượng nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm như tiếng heo bị cắt tiết, bay ngược ra đằng sau…