“Không, có gì đó không đúng. Đây là đầu nguồn, chỗ chúng ta đang đứng cũng chính là đỉnh ngọn núi, xung quanh rất thoáng, chỉ có cây cối, tảng đá này với sức mạnh của con người thì không thể lay chuyển. Vậy, nó rốt cuộc từ đâu mà rơi xuống?”
“Ý của cậu là… có thứ gì đó cố ý làm như vậy?”
Lăng Thiên gật đầu, vuốt vuốt cằm suy nghĩ một lúc, Mộc Vinh nhìn chăm chăm vào tảng đá khổng lồ sừng sững chắn ngang dòng nước. Không tự tìm được lời giải, Lăng Thiên lắc lắc đầu bực bội, quyết định bước đến gần “giải quyết” tảng đá này.
“Thôi, đừng tốn thời gian nữa. Là ai có thể nâng được tảng đá này để đây thì mặc kệ đi, xử nhanh để còn về ăn tối, có thể trời sẽ mưa. Mộc Vinh, đứng tránh xa nơi này ra đi, ta sẽ phá vỡ nó, đứng gần sẽ trúng ngươi.”
“Cậu sẽ dùng tay không phá vỡ nó?”
Lăng Thiên không trả lời, ra hiệu yêu cầu Mộc Vinh núp sau thân cây khổng lồ phía sau lưng cả hai, cách tảng đá không xa lắm, lợi dụng thân cây đại thụ để che chắn cho cậu, còn Lăng Thiên thì bước đến gần tảng đá hơn rồi cả cơ thể bay lơ lửng đối diện tảng đá. Còn Mộc Vinh thập thò trốn sau thân cây nhìn ra là bóng dáng nhỏ bé so với long nhân từng gặp, bỗng trong đầu cậu gợi lại những ký ức khủng khiếp của ngày hôm đó, máu đỏ nhuộm hết cả thôn, người chết như rạ, người chết như rạ, mùi tanh của tử thi cùng máu xộc lên, cảnh tượng tang thương này là nỗi ám ảnh không thể nào quên của người dân nơi đây. Tiếng xoẹt xoẹt của những tia sét xung quanh cơ thể của Lăng Thiên làm cho cậu bừng tỉnh trở về với thực tại, cơ thể của tiểu long nhân trước mắt tỏa ra sát khí xung quanh, những tia sét bao bọc cơ thể như những con rồng nhỏ bảo vệ chủ nhân, hai bàn tay nổi lên những chiếc vẩy tạo thành đôi găng tay đen có móng sắc nhọn.
Lăng Thiên siết chặt bàn tay phải, ra thế chuẩn bị những tia sét xung quanh cơ thể cậu lúc này tập trung tại bàn tay thành hình một đầu rồng, một tiếng gầm khủng khiếp tạo ra luồng gió mạnh khủng khiếp, Mộc Vinh sợ hãi ôm chặt thân cây để không bị gió thổi bay đi, đi sau luồng gió là một tiếng “rầm” vang khắp ngọn núi, tảng đá khổng lồ bị một quyền của cậu làm cho vỡ nát, tức tốc đáp vào bờ, dòng nước bị ngăn cản giờ tuôn trào mãnh liệt, nếu không nhanh chân thì có thể cậu đã bị cuốn trôi rồi.
Mộc Vinh há hốc mồm nhìn một đấm của Lăng Thiên có thể phá nát được một tảng đá khổng lồ như vậy, không biết nên khen lời nào cho hợp lý, Lăng Thiên thu lại sức mạnh, phủi phủi bụi trên trang phục, nhìn cậu thanh niên đang chết sững kia. “Làm sao thế? Giải quyết được rồi, chúng ta mau về thôi.”
“Lăng Thiên, cậu thật sự quá lợi hại, chỉ là một con rồng con thôi mà có thể phá vỡ được tảng đá đó. Lợi hại, lợi hại!”
“Hả? Rồng con? Lão tử lớn rồi! Muốn ăn đòn à?” – Tức giận, cậu đá mông Mộc Vinh làm cho đối phương ngã nhào về phía trước.
“Xin lỗi, xin lỗi. Là rồng trưởng thành lợi hại. Chúng ta về thôi, chắc mọi người đang chuẩn bị cho bữa tiệc chào đón khách quý rồi.” – Sờ trán bị va vào thân cây, sưng một cục đau điếng, vội vàng xin lỗi cậu.
Lăng Thiên để lại cho Mộc Vinh một ánh mắt đe dọa làm cho Mộc Vinh sợ chết khiếp, không dám mở miệng nói nửa câu, ngoảnh mặt nhìn nơi cậu vừa phá tảng đá kia lần cuối rồi đưa Mộc Vinh trở về lại thôn nhỏ dưới núi.
Trên không trung cao ngất ngưỡng, cả hai im lặng không nói lời nào, gần đến nơi, Lăng Thiên mới mở miệng nói: “Ta cảm thấy có gì đó không đúng, tảng đá đó làm ta bất an.”
Mộc Vinh không biết phải đáp lời như nào, chỉ yên lặng gật đầu. Cuối cùng, cả hai đáp đất an toàn, Lăng Thiên vươn vai, nhìn về phía ngọn núi bị sương che lấp với ánh mắt đầy sát khí lần cuối rồi cùng Mộc Vinh trở về.
Trở về lại trung tâm của khu dân cư, không khí vui nhộn nơi đây làm cho tâm trạng của cậu cũng thay đổi, quên đi chuyện tảng đá khó hiểu ban nãy, chung vui với bữa tiệc chào đón khách quý của thôn vào đêm nay. Phát hiện thấy cậu và Mộc Vinh đã thành công quay lại, mọi người cùng đến hỏi thăm, chúc mừng rồi cùng òa lên tiếng reo vui rộn rã. Trung tâm dân cư lúc này đông kín người, đàn ông thì đang chuẩn bị bàn ghế cho bữa tiệc, phụ nữ thì chuẩn bị các món ăn, còn trẻ nhỏ thì phụ giúp người lớn tuổi trang trí, ai cũng đều nô nức làm việc làm cho Lăng Thiên yêu thích nơi này hơn nữa.
Từ đám đông bước ra là một ông cụ lưng đã còng, tay chống gậy đi lọm khọm chầm chập đang hướng về phía Lăng Thiên, đi sau lưng ông là hai người đàn ông trung niên khá cao to, gương mặt nghiêm túc như bảo vệ cho ông. Ông cụ dừng chân trước mặt cậu, giọng khàn khàn không có sức lên tiếng nhưng vẫn cố gắng nói tròn câu:
“Long nhân đại nhân, lão là trưởng thôn, thay mặt mọi người muốn cảm ơn ngài đã nghĩa hiệp giúp đỡ chúng tôi tận hai lần. Bữa tiệc hôm nay là để cảm ơn ngài, hy vọng ngài sẽ cùng chúng tôi chung vui.”
“Cảm ơn ông, ta đương nhiên sẽ tham dự rồi. Ở đây vui quá, ta còn muốn ở đây thêm vài ngày nữa.”
“Việt Đinh thôn sẽ luôn chào đón ngài, chỉ cần ngài muốn, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng. Khụ khụ!” – Vừa nói hết câu, trưởng thôn ho khan liên tục khiến cậu cũng khó xử, thừa biết là tuổi thọ và sức khỏe của phàm nhân không thể so sánh được với long nhân, cậu khuyên ông nên trở về nghỉ ngơi. Trưởng thôn gật đầu cùng hai người đàn ông trở về, bỗng Lăng Thiên lên tiếng:
“Cơ mà… ở đây trước kia có long… Mà thôi, ông nghỉ ngơi đi.” – Lời đã muốn thốt ra nhưng lại đè nén, nhìn không khí xung quanh đang vui vẻ, cậu không muốn phá vỡ nó, để dành nó vào dịp khác thích hợp hơn.
Nhìn dáng ba người đã đi xa, Lăng Thiên vẫn khó hiểu tiếp tục đưa mắt về phía ngọn núi kia, hai bàn tay siết chặt không nói lời nào, Mộc Vinh đứng quan sát nãy giờ cũng không dám lên tiếng.
“Đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Lũ vô dụng này có phải đã rảnh rỗi quá rồi không? Có việc tìm thôi cũng làm không được.”
Giọng nói mang theo uy lực kèm sát khí dữ tợn, hoàng cung tráng lệ được trang trí bằng vô số đá quý lấp lánh đang chịu đựng cảm giác “không biết sẽ chết lúc nào”, các quan đại thần ai nấy đều tay chân run rẩy, lớp quan phục ướt đẫm mồ hôi, không dám ngẩng đầu, đương nhiên cũng không dám hó hé lời nào. Lăng Quang ngồi trên ngai vàng, tay phải tức giận làm vỡ nát giá để tay của ghế bằng vàng nguyên chất, sau lưng ông là Lăng Kiệt và Tư Mỹ cũng không dám can ngăn.
May mắn, Hoành Việt tướng quân bước vào, với phong thái tướng lĩnh lâu năm, ông nhanh nhẹn hành lễ rồi báo cáo: “Bệ hạ, đã có người phát hiện rằng nhị hoàng tử đã di chuyển về phía biên giới. Thuộc hạ đã cho người đến đó kiểm tra!”
“CÁI GÌ?!” – Giọng nói của ông như một tiếng gầm của một sinh vật khổng lồ đang tức giận, triệu hồi những tia sét dữ dội đánh xuống mặt đá ngoài sân vỡ vụn gây một phen khiếp sợ muốn ra trong quần cho những người đang có mặt tại đây. Như một tia sét đánh đánh vội qua luồng mây, thân ảnh của Lăng Quang phóng nhanh từ bên trong căn phòng hoa lệ ra bên ngoài rồi biến mất, Lăng Kiệt và Tư Mỹ cũng vội vàng đi theo.
Được mệnh danh là “lôi thần” của long giới, tốc độ thật sự của Lăng Quang muốn chạy thì không ai có thể đuổi kịp, ông dùng hết sức để tiến đến biên giới giữa long tộc và nhân tộc.