Long Vương Dị Giới

Chương 40: Hắc giáp nhân



Bão tuyết dường như không có dấu hiệu suy giảm, mà ngày càng rơi nặng hạt, những bông tuyết mang sắc màu của máu kì lạ đỏ rực khắp mọi nơi như thêm phần báo hiệu một trận đổ máu sắp diễn ra. Bên dưới tầng mây là nhân loại đang bước đến đường cùng, lạnh lẽo, đói khát, chiến tranh, bi thương hết thảy.

Vị trí cư ngụ dường như là thiên đường so với các chủng tộc khác, nhưng long giới hiện tại cũng không khá hơn là bao. Tiếng đại quân di chuyển rầm rộ, mang theo mùi hương chết chóc theo cùng, dẫn đầu là bóng dáng của một nam nhân khoác trên người bộ giáp chắc chắn, trên miệng hắn nở nụ cười gian xảo, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng tinh nhọn hoắc, huyết tuyết rơi xuống hắc giáp càng thêm phần đáng sợ, khác với tứ đại long nhân đứng đầu, phong thái của hắc giáp nhân làm cho người khác phải vừa kính sợ, vừa nể phục. Cha con Khang Du và Minh Sơn lúc này chỉ như những vị tướng đi theo sau hắn, cùng đại quân hùng mạnh được tập hợp từ hai quốc gia.

Đoàn quân không biết đã di chuyển xa đến mức nào, nhưng không ai có dấu hiệu mệt mỏi, mà cơ thể lại hừng hực khí thế chuẩn bị chiến đấu. Hắc giáp nhân dẫn đầu không nói gì, giơ cánh tay ra ám hiệu, Khang Quân trên con chiến mã như hiểu ý của hắn, hắn gầm lên: “DỪNG LẠI!!!”

Ngay lập tức, tiếng giậm chân đứng lại của đại quân vang lên mặc dù mặt đất được phủ một lớp tuyết dày. Nam nhân mặc giáp hài lòng nhìn về phía trước, một khoảng không hoang mạc, một mảnh đất bỏ hoang, chỉ cần tiến qua vùng đất khô cằn đó là tiến vào biên giới Đông quốc. Không ai dám mở miệng hỏi hắn lý do, chỉ im lặng đợi động thái tiếp theo của người đàn ông này. Không gian yên tĩnh, tiếng gió rít ngang tai, người đàn ông lúc này mới lên tiếng:

“Đông vương… là kẻ như thế nào?”

Nhận được câu trả lời, Khang Du không dám chậm trễ giây phút nào, hắn ở miệng trả lời, nhưng Minh Sơn còn nhanh hơn ông, đáp:

“Bẩm, Lăng Quang chỉ là một tên hèn, hắn không thích chiến tranh, xem loài người như đồng loại, tôn trọng tờ giấy hiệp ước hòa bình rách nát kia.”

“Ồ? Tính cách thật giống với “tên đó”. Hiệp ước hòa bình? Nó là thứ gì?”

Lần này Khang Du không để bản thân bị chậm nhịp nữa, cả hai nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống, mở miệng:

“Bệ hạ, đây là chuyện của rất nhiều năm về trước, hiệp ước hòa bình được lập ra để các chủng tộc sống hòa bình với nhau trên đại lục này. Mặc dù đã trải qua hai đời vương, nhưng đến giờ nó vẫn còn tác dụng.”

“Hahaha!!! Hiệp ước hòa bình? Nghe thật nực cười, xem xem kìa, một đội quân đang đợi chúng ta. Lăng Quang à? Ta thật muốn gặp mặt hắn. Giống như cách ta từng đánh bại “tên đó.”

Dùng tinh thần lực phóng tầm mắt ra xa, với sức mạnh hiện tại của hắn thì việc nhìn xa đến thế chẳng có gì lạ, ba vị long nhân huyết thống cao quý đi sau hắn chỉ ngạc nhiên rằng thái độ của Lăng Quang sẵn sàng nghênh chiến đối đấu lại bọn hắn. “Xem ra long giới chuẩn bị được tắm trong biển máu rồi!” – Minh Sơn nghĩ thầm.

“Bệ hạ, vậy chúng ta… có cần cử một đội quân lên trước để thăm dò không?” – Khang Quân vuốt cằm, hỏi.

“Không cần, bọn chúng chỉ là giun dế dưới chân. Không cần phải tốn gian, cứ đi tiếp đi!”

Đại quân trở lại cuộc hành trình, băng qua hoang mạc phủ đầy tuyết, tiến vào biên giới Đông quốc. Bên trong Đông thành, đội quân bày binh bố trận, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch, quyết chiến bảo vệ tổ quốc, bảo vệ chính nghĩa. Lãnh đạo đại quân, Lăng Quang thân mặc kim giáp sáng chói, tay cầm kiếm, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm về biên giới. Lăng Kiệt sau trận chiến với em trai, mặc dù vết thương không nhẹ nhưng anh cùng thê tử không thể để quốc gia vào tay cái ác. Một nam, một nữ đứng hai bên, cũng khoác trên mình bộ giáp, tay nắm chặt vũ khí, tinh thần căng thẳng, nhưng không ai tỏ ra sợ hãi.

Thời tiết như là kẻ quan sát mọi chuyện, bão tuyết cuối cùng cũng dừng lại. Không để kẻ địch chờ lâu, tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập hơn, rung chuyển cả mặt đất. Đại quân của hắc giáp nhân tiến vào biên giới Đông quốc tốc độ hơn, rồi dừng lại cách đội quân của chủ nhân vùng đất này không xa. Mặt đối mặt, tay Lăng Quang siết chặt thanh kiếm, không chút e dè, nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông kia. Ngược lại, hắn không hề tức giận, mà khoái chí cười to, tay phải giơ cao, búng nhẹ.

Không biết từ đâu mà sương nổi lên dày đặc, che khuất cả tầm nhìn, trước mắt đội quân Lăng Quang chỉ là một màu trắng xóa, ngay cả dung nhan người bên cạnh ra sao cũng không thể nhìn ra. Kì lạ thay, chỉ đội quân của ông mới bị lớp sương này bao vây, Khang Du hứng thú nhìn đối phương đang xôn xao, rối loạn hàng ngũ.

Di chuyển trong màn sương trắng xóa, ông thừa biết khoảng cách giữa ông và Lăng Kiệt cùng Tư Mỹ không xa nhưng lại không cảm nhận được, giống như bản thân ông bị lạc trong một mê cung trắng không lối ra, không lên tiếng, chỉ cố gắng để bản thân ông trở bình tĩnh hơn, tìm cách thoát khỏi đây.

“Chậc chậc, hóa ra Đông vương chỉ tầm thường thế này thôi à?” – Hắc giáp nhân đứng từ xa quan sát đại quân bị màn sương bao vây mù mịt, tặc lưỡi chê bai.

“Bệ hạ, vậy chúng ta…?” – Minh Sơn nhìn người đàn ông, cười nửa miệng, hỏi.

Người đàn ông thân mặc giáp đen không đáp lại lời ông, ngửa đầu nhìn lên bầu trời một lúc lâu, chẳng ai biết hắn làm gì. Phút chốc, màn sương trắng xóa đang bao vây đối phương kia chuyển sang màu xám, tiếng người la hét thất thanh, đội quân hùng mạnh lúc nãy lúc này tan tác, tiếng người ngã khụy xuống mặt đất.

“Phụ vương, Tư Mỹ? Hai người đâu rồi? Chết tiệt! Sương có độc!” – Một tay nhanh chóng che mũi miệng, nhưng ít nhiều cũng bị chất độc thấm vào người. Xung quanh của Lăng Kiệt như xoay tròn, một trận đau nhức đang chảy dọc khắp cơ thể.

Chẳng biết từ phương hướng nào, tiếng rồng gầm xé tan màn sương, trả lại không khí quang đãng lúc nãy, Lăng Kiệt từ từ hô hấp bình ổn trở lại, Tư Mỹ có vẻ không khá hơn, dường như cô đã hít khá nhiều khí độc từ lớp sương dày, cả người như muốn nằm gục lên chiến mã. Lăng Kiệt xót xa tiến đến gần cô, không quên nhìn xung quanh, đội quân lúc này không còn ra thể thống gì, thi thể khô héo nằm dưới mặt đất, kẻ còn sống sót thì lại như mất sức lực chiến đấu. Từ không trung đáp xuống là một con rồng, con rồng nhìn về kẻ địch gầm to lên, sau tiếng gầm của nó lại là những đợt sét dữ dội đánh xuống hàng ngũ đối phương.

Tưởng chừng có thể hao tổn lực lượng quân địch, bỗng, một kết giới vòng cung bảo vệ đại quân, đỡ được “cơn mưa” sét của Lăng Quang. Được người đời biết đến như là “lôi thần” của đại lục, sức mạnh của Đông vương Lăng Quang đương nhiên không thể xem thường, là vị minh quân cai trị đất nước bằng sức mạnh, sự công bằng và lòng yêu hòa bình.

“Lăng Quang đúng không? Xem ra ta đã đề cao ngươi rồi, chỉ là một con giun biết chơi đùa với sét mà thôi! Đã đến lúc kết thúc rồi!”

Không gian như ngưng tụ, mọi thứ như dừng lại, như có thứ gì bóp chặt ở cổ, thở không thông. Hắc giáp nhân đã xuất hiện giữa không trung, chỉ cách đầu con rồng một gang tay. Tay phải nắm lại thành quyền, lớp vẩy rồng đen thui rất nhanh trở thành một chiếc găng tay bao bọc cả bàn tay, tiếng sét kêu xẹt xẹt ở nắm đấm, thỉnh thoảng nổi lên những tia sét nhỏ xíu màu tím. Cơ thể những long nhân bên dưới hắn như đeo chì, không thể nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.

Một quyền đem theo sát lực tấn công Lăng Quang, không thể né tránh, cơ thể con rồng như lãnh trọn một chiêu khủng khiếp của kẻ địch. Đứng từ xa quan sát, một trận khói bụi mịt mù, những thân ảnh long nhân nhỏ bé văng tứ tung, hộc máu mà chết. Trận chiến… có lẽ đã biết thắng bại ra sao…