Người này…người này…không phải là cô gái mình đã đối kháng ở trong Anh Hùng Điện lúc trước sao? Chỉ là pho tượng kia tựa hồ là nàng sau khi đã trưởng thành, mà người đối mặt với mình khi trước là nàng phiên bản khi còn là thiếu nữ.
Tiêu Đỉnh Đấu La Tiêu Tiêu? Cách xưng hô của nàng có rất nhiều, một vạn năm trước, là một người trong Sử Lai Khắc thất quái thời Truyền Linh Tháp tháp chủ. Song Sinh Võ Hồn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cùng Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu.
Vậy những pho tượng khác hẳn là những vị còn lại trong Sử Lai Khắc thất quái thời đó phải không?!
Liên quan tới Đường Môn truyền thuyết, Đường Vũ Lân hầu như có thể đọc làu làu.
Nổi danh nhất chính là Sơ Đại Sử Lai Khắc Thất Quái, cũng là những người đã sáng tạo nên Đường Môn. Trong đó có tổ tiên của Đường Môn, Thiên Thủ Đấu La Đường Tam.
Sau đó, tại một vạn năm trước, lấy Sơ Đại Truyền Linh Tháp tháp chủ Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo làm chủ, bọn họ trùng kiến Đường Môn, tái tạo Đường Môn huy hoàng. Để hào quang của Đường Môn lần thứ hai chiếu khắp đại địa.
Bất quá, trong ghi chép của Liên Bang, đối với bọn họ lại khen chê bất nhất. Dù sao, Linh Băng Đấu La lúc trước đã từng dẫn dắt đồng đội của ngài bức bách tiền thân của Liên Bang, chính là Nhật Nguyệt Đế Quốc khi đó, không thể không hòa đàm.
Thậm chí còn có người nói, Linh Băng Đấu La là con riêng của một đời hùng chủ Nhật Nguyệt Đế Quốc khi đó. Cố sự này vô cùng bí ẩn, không ai có thể giải đáp rõ ràng.
A! Bên người Tiêu Tiêu hẳn là mấy vị đứng hàng đầu? Bên này là Huyền Minh Đấu La Từ Tam Thạch, Ma Thỏ Đấu La Giang Nam Nam, người đứng trên cùng, có một đôi mắt đặc biệt sáng rỡ, xung quanh cơ thể phân biệt có sáu cái Hồn Linh, chính là Truyền Linh Tháp Sơ Đại tháp chủ, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo.
Trong truyền thuyết, trong số Hồn Linh của hắn có Bách Vạn Niên Hồn Linh Thiên Mộng Băng Tàm, còn có một trong thập đại hung thú Băng Thiên Tuyết Nữ Tuyết Đế, Băng Bích Đế Hoàng Hạt Băng Đế, còn có mười vạn năm hồn thú Băng Hùng Vương, mười vạn năm thực vật hồn thú Bát Giác Huyền Băng Thảo. Có thể nói, hắn tuyệt đối là tồn tại truyền kỳ của thời đại đó!
Chỉ là không biết, sau này khi hắn cùng kẻ đứng đầu thập đại hung thú Thần Đế Thiên đại chiến, đến tột cùng có kết quả như thế nào. Thú Thần biến mất, Linh Băng Đấu La, Long Điệp Đấu La phu thê cũng đồng dạng mất tích. Khả năng, cũng chỉ có năm người còn lại của Sử Lai Khắc Thất Quái khi đó mới chính thức biết họ đi đến nơi nào.
Nhìn những điêu khắc này, Đường Vũ Lân có cảm giác mình phảng phất quay trở lại thế giới kia.
Ánh mắt của hắn hướng về bên phải nhìn lại. Con mắt lần thứ hai sáng ngời. Những pho tượng bên trái đã làm người ta chấn động như vậy, vậy thì, những người phía bên phải này, có phải là những tồn tại đến từ thời đại viễn cổ không?
Đứng ở phía sau cùng, hẳn là Linh Miêu Đấu La Chu Trúc Thanh, Sơ Đại Sử Lai Khắc Thất Quái, một trong những người sáng lập Đường Môn.
Phía trước một chút, là Cửu Bảo Đấu La Trữ Vinh Vinh *. Theo truyền thuyết, nàng có đệ nhất Phụ Trợ Hệ Võ Hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp, sau tu luyện tăng lên tới cấp độ Cửu Bảo Lưu Ly Tháp. Làm cả tông môn có vạn năm huy hoàng, mãi sau này tiến vào thời kỳ thượng cổ, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp nhất mạch bởi vì nhân số ít ỏi, dần dần phai nhạt. Hiện tại Võ Hồn đã từng cực kỳ mạnh mẽ này tựa hồ đã thất truyền.
*Nguyên bản là Ninh Vinh Vinh, nhưng mình chỉnh lại Trữ Vinh Vinh cho khớp với phần I, về sự tích Ninh – Trữ do khác nhau về chữ phồn thể và giản thể đã được dịch giả phần I giải thích.
Phía trước Trữ Vinh Vinh, là một vị sau lưng có một con Phượng Hoàng lửa to lớn, Tà Phượng Đấu La Mã Hồng Tuấn, với Võ Hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng, cũng là nhân vật cực kỳ mạnh.
Lại về phía trước là Thực Thần Đấu La Áo Tư Tạp, quay chung quanh cơ thể hắn là cái gì? Lạp xưởng sao? Đúng đấy! Có người nói biệt danh năm đó của hắn là Đại Hương Tràng Thúc Thúc * đấy!
* Ông chú có cây “lạp xưởng” to.
Tiếp tục hướng phía trước, Bạch Hổ Đấu La Đái Mộc Bạch. Trong truyền thuyết, từng trong một quãng thời gian dài đã từng là người mạnh nhất trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu.
Rốt cục, ánh mắt Đường Vũ Lân rơi vào trên người hai vị đứng đầu trong số những pho tượng.
Không biết tại sao, khi ánh mắt của hắn rơi vào trên người hai người này, trong nháy mắt thân thể của hắn nhẹ run rẩy một thoáng, một cảm giác không tên lan truyền khắp toàn thân.
Hắn trước tiên nhìn thấy là một thiếu nữ áo trắng quần hồng, điêu khắc vô cùng tinh xảo, khác nào chân nhân, giống y như thật. Tóc con rít thật dài được bện ở sau gáy, một đôi mắt đặc biệt to tròn xảo tiếu yên nhiên.
Vào niên đại đó, vẫn chưa có Hồn Linh, nhưng trên đỉnh đầu nàng có một đôi tai thỏ thật dài. Vị này, chính là bạn trăm năm của tổ tiên Đường Môn đời đầu, đồng thời bản thân chính là người duy nhất trong Sử Lai Khắc Thất Quái do Hồn Thú tu luyện thành người, một tồn tại truyền kỳ. Nhu Cốt Đấu La Tiểu Vũ!
Có người nói, nàng đã từng là Thập Vạn Niên Hồn Thú, trùng tu thành người xong, cùng tổ tiên Đường Môn quen biết, hiểu nhau, mến nhau, sau đó, nàng trong lúc vô tình bại lộ thân phận, bị kẻ thù truy sát. Đường Môn tổ tiên không tiếc lấy tính mạng của mình đánh đổi bảo vệ nàng. Nhưng Nhu Cốt Đấu La một đêm trước khi thực sự trở thành người, vì bảo vệ người yêu, lựa chọn đem bản nguyên của mình hiến tế, trở thành một trong những Hồn Hoàn của Đường Môn tổ tiên.
Đường Môn tổ tiên còn sống, còn nàng chỉ còn sót lại một bộ thi thể. Ngay lúc đó Đường Môn tổ tiên đã dùng một cây tiên thảo, miễn cưỡng giữ lại tính mạng của nàng. Một quãng thời gian rất dài sau đó, ngài đi khắp đại giang nam bắc, dùng vô số phương pháp, rốt cục đem nàng phục sinh. Thời điểm nàng phục sinh, thậm chí ngài không tiếc chặt đứt cánh tay của mình, đem Hồn Cốt nàng đã hiến tế cho ngài, một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Một đoạn ái tinh cố sự kia không biết đánh động bao nhiêu người, cũng vì nguyên nhân này, ký ức về những kỳ tài Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu càng khiến người ta khắc sâu hơn.
Nhìn vị điêu khắc này, Đường Vũ Lân theo bản năng đi về phía trước một bước, sóng mắt lưu chuyển, không biết tại sao, hắn chỉ giác được thân thể của mình có chút nóng lên, tựa hồ có cái gì đó đang kêu gọi hắn.
Ánh mắt lại nhìn về phía trước, đó là một nam tử tóc màu lam, áo choàng rộng, khóe miệng mỉm cười. Nhìn qua ôn hòa mà bình tĩnh. Từng cây Lam Ngân Hoàng từ trong lòng bàn tay phải tràn ra, ở sau lưng của hắn, có tám cây trường mâu nhìn như chân nhện mở ra, ngoại trừ Võ Hồn thực vật này, trong tay trái hắn còn một cây búa đen kịt như mực, nhìn qua tràn ngập khí tức trầm ngưng chất phác. Trên tay phải hắn là một thanh Tam Xoa Kích sáng rực ánh kim. Tam Xoa Kích to lớn, mặt trên có hoa văn mỹ lệ cùng hào quang.
Bảy pho tượng phía bên phải, rõ ràng gần hai chữ lớn chính diện “Đường Môn” hơn so với bảy pho tượng bên trái, mà vị này chính là người ở gần hai chữ lớn này nhất.
Đúng, ngài chính là Đường Môn tổ tiên, người sáng lập Đường Môn, cuối cùng thành thần, được ca tụng là người mạnh nhất Đấu La Đại Lục tự cổ chí kim, Thiên Thủ Đấu La Đường Tam.
Nhìn pho tượng Đường Tam, Đường Vũ Lân đột nhiên có cảm giác ánh mắt Đường Tam tựa hồ đang nhìn kỹ chính mình, ánh mắt ôn hòa kia khiến trong cơ thể hắn có chút huyết dịch sôi trào, dần dần trầm lắng xuống, trên mặt cũng không tự chủ toát ra một nét mỉm cười ôn hòa.
Hai đời Sử Lai Khắc Thất Quái, là hai đời đã sáng tạo nên Đường Môn truyền kỳ a! Đúng là bọn họ, đã giúp Đường Môn trước sau hai lần huy hoàng, mới có câu kia: Đường Môn Nội Nhân, Xuất Sinh Tuyệt Thế *. Đúng, hai hàng chữ này, hiện tại không phải đang treo ở giữa hai cây cột lớn bên kia sao?
* Người của Đường Môn, sinh ra kỳ tài.
"Chú ý! Lễ bái!” Vũ Trường Không đem Đường Vũ Lân từ trong chấn động thức tỉnh.
Bọn họ ở giữa hai hàng tượng, hướng về chính hai chữ lớn chính diện – Đường Môn - cúi người chào.
Cảm giác kiêu ngạo tràn ngập trong lòng Đường Vũ Lân. Nó là một cảm giác kiêu ngạo từ trong nội tâm nảy sinh, vì mình có thể trở thành một trong những đệ tử của Đường Môn.
Đây chính là Đường Môn, Đường Môn của 2 vạn năm tồn tại sừng sững!
Sau khi ba người cúi đầu chào, ông lão dẫn dắt bọn họ mới gật đầu "Được rồi, các ngươi đi theo ta."
Nói xong, hắn hướng về phòng khách bên trái bước đi.
Vũ Trường Không kéo tay Đường Vũ Lân, đi theo phía sau. Trong tai Đường Vũ Lân truyền đến âm thanh rất nhỏ của Vũ Trường Không "Căn nhà này, chính là nơi sơ đại Đường Môn môn chủ Đường Tam sáng lập Đường Môn. Cũng là nơi có lịch sử lâu đời nhất của Đường Môn chúng ta. Vạn năm trước, nơi này đã từng lưu lạc sang tay người khác, sau đó bị Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo dẫn dắt đồng bạn đoạt lại, trùng kiến Đường Môn, mới có tất cả hiện nay. Vì lẽ đó, hiện tại nơi đây tuy rằng không phải Đường Môn tổng bộ, nhưng địa vị tại Đường Môn vô cùng quan trọng. Hàng năm, đệ tử nòng cốt của Đường Môn đều sẽ đến nơi này tế bái. Ngươi đã được chính thức phê chuẩn gia nhập Đường Môn, vì lẽ đó mới có cơ hội đến đây."
Được phê chuẩn gia nhập? Nói cách khác, bắt đầu từ bây giờ, ta chính là đệ tử chân chính của Đường Môn! Đường Vũ Lân trong lòng nhất thời lâng lâng một cảm giác hưng phấn không tên.
Lão già họ Triệu mang theo bọn họ tiến vào bên trong một căn phòng nọ.
Đây là một gian tĩnh thất, nội thất đơn giản mộc mạc, tất cả tựa hồ đều làm bằng gỗ, cổ hương cổ sắc. Ở giữa phòng là một cái giường bằng ván gỗ.
Ông lão hướng sang Đường Vũ Lân, mặt không hề cảm xúc nói: "Lên giường."
"A?" Đường Vũ Lân trong một thoáng bị đơ.
Vũ Trường Không chận lại nói: "Nghe lời Triệu Đường Chủ."
"Ồ." Đường Vũ Lân đáp ứng một tiếng, cởi giày, lên giường ván gỗ, khoanh chân ngồi xuống.
Lão già họ Triệu cũng lên giường, tay phải vỗ trên bả vai Đường Vũ Lân một cái, Đường Vũ Lân chỉ cảm giác cả người mình tựa hồ phiêu tự, nhẹ nhàng chuyển hướng, đã xoay về một mặt khác.
Lão già họ Triệu ở sau lưng của hắn ngồi xuống, "Ngưng thần, thả lỏng. Tinh thần cùng thân thể đều thả lỏng."
Đường Vũ Lân vâng lời nghe theo, sau đó hắn cũng cảm giác được, hai cỗ hồn lực hùng hồn mà nhu hòa từ phía sau lưng tràn vào trong cơ thể mình.
Huyền Thiên Công! Hắn cũng tu luyện Huyền Thiên Công được một quãng thời gian, vì lẽ đó lập tức cũng cảm giác được bên trong hồn lực của đối phương ẩn chứa Huyền Thiên Công đặc tính. Chỉ có điều, vị Triệu Đường Chủ này hồn lực hùng hồn, vô cùng hiếm thấy, hắn chỉ cảm giác thân thể mình như một chiếc thuyền nhỏ, bị bao vây trong một đại dương hồn lực mênh mông chập chùng của Triệu Đường Chủ.