Bản thân Lam Mang Thai Đồng cũng không phải kim loại hiếm cứng nhất, phiền phức lớn nhất khi đoán tạo chúng chính là sự biến hóa. Vì lẽ đó, sau khi Đường Vũ Lân bắt đầu đoán tạo, chỉ hơn trăm chuy hạ xuống, Bách Đoán Tạo tinh luyện cũng đã hoàn thành. Đặc hiệu điệp chuy của Thiên Đoán Trầm Ngân Chuy được hắn vận dụng vô cùng hoàn mỹ.
Thu chuy về, nhấc tay lên.
Vị giám sát viên nhanh chóng chạy tới.
"Ngươi đã hoàn thành?" Giám sát viên tiếp nhận thẻ số trên tay Đường Vũ Lân, nhìn sơ qua Lam Mang Thai Đồng đã thu nhỏ lại thành một khối sau khi được tinh luyện, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Đường Vũ Lân nói: "Ta có thể đi được chưa?"
"Hoàn thành là được rồi. Bất quá, ngươi xác định ngươi đã hoàn thành Bách Đoán Tạo tinh luyện chứ? Nếu như không tinh luyện thành công, sẽ trực tiếp bị đào thải." Vị giám sát viên có lòng tốt nhắc nhở.
"Ta xác định ta đã hoàn thành." Đường Vũ Lân không chút do dự trả lời. Với trình độ hiện tại của hắn, Bách Đoán Tạo đã không đáng kể chút nào.
Trên đài chủ tịch, lão già tóc bạc lên tiếng trước nhất khi nãy trầm giọng nói: "Gọi người mang thành phẩm dự thi của tiểu hài tử kia qua đây. Nếu như ta đoán không lầm, người này chính là một thiên tài." Lúc mới đầu, hắn nghi vấn Đường Vũ Lân lỗ mãng, thế nhưng, thân là một vị Thánh Tượng Cấp đại tông sư, hắn rất nhanh đã từ trong thanh âm gõ chùy của Đường Vũ Lân nghe ra âm sắc quen thuộc.
Đó là nhịp điệu, nhịp điệu chỉ thuộc về Đoán Tạo Sư. Mỗi một vị Đoán Tạo Sư ở thời điểm đoán tạo đều có nhịp điệu của riêng mình, bắt được nhịp điệu, liền có thể làm ít công to. Lam Mang Thai Đồng tinh luyện không dễ dàng, nhưng hắn lại có thể hoàn thành quá trình đoán tạo trong một nhịp điệu riêng. Có lẽ nào, kết quả tinh luyện của hắn thực sự rất tốt sao?
Rất nhanh, khối Lam Mang Thai Đồng đã thu nhỏ lại rất nhiều được mang lên đài chủ tịch.
Có thể ngồi trên đài chủ tịch, không thể nghi ngờ đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng nhất định trong giới Đoán Tạo Sư, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng hội tụ lại trên tấm kim loại hiếm này.
"Chuyện này..."
Trên khối Lam Mang Thai Đồng hiện lên từng đường hoa văn vô cùng mỹ lệ. Thông thường, đánh giá hiệu quả đoán tạo của Lam Mang Thai Đồng, chủ yếu xem thử hoa văn có đều hay không, các vân hoa có tiếp cận được khu vực trung tâm của khối kim loại hay không?
Khối Lam Mang Thai Đồng này căn bản không cần nhìn thêm, chỉ cần thấy được vân hoa xoáy tròn ngay chính giữa, ngay lập tức có thể xác định quá trình Bách Đoán Tạo tinh luyện đã thành công. Chưa kể, thể tích của nó so với Bách Đoán Tạo thông thường còn thu nhỏ lại nhiều hơn.
Ông lão tóc bạc cúi đầu, cẩn thận nhìn, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa. Cảm thụ hoa văn trên khối Lam Mang Thai Đồng kia. Dần dần, con mắt của hắn sáng lên.
"Thật sự là một khối thượng phẩm Bách Đoán Tạo! Đi hỏi thăm một chút, đứa nhỏ này là Hiệp Hội nào tiến cử tới vậy?"
Đường Vũ Lân lúc này đã vội vã rời khỏi phòng thi đấu của Đoán Tạo Sư, nhắm thẳng hướng sân vận động Thiên Hải Thành mà chạy như bay tới.
Từ phòng thi đấu đến sân vận động Thiên Hải Thành cũng không xa, tối ngày hôm qua Đường Vũ Lân đã nghiên cứu qua con đường gần nhất để phòng ngừa mình đến muộn.
Đoán tạo rất thuận lợi, là người thứ nhất nộp bài thi, hiện tại phần thi đấu cá nhân bên kia hẳn là vẫn chưa bắt đầu. Hơn nữa, dựa theo thẻ số của hắn, hắn nằm ở bảng thi đấu thứ ba.
Bởi vì người dự thi đông đảo, mỗi nhóm thi đấu lại chia làm nhiều bảng. Mỗi một bảng có thể đồng thời có năm mươi tuyển thủ tiến hành thi đấu. Bảng thứ ba, chí ít hẳn phải bắt đầu sau một tiếng, tính toán thời gian có lẽ hoàn toàn có khả năng đến kịp. Đây chỉ mới là ở một địa điểm thi đấu, còn có nhiều địa điểm khác cũng đang tiến hành thi đấu, có thể thấy được số lượng thí sinh tham gia Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu cao đến mức nào.
Chạy vào sân vận động Thiên Hải Thành, Đường Vũ Lân đang muốn đi tìm nơi báo danh, chuẩn bị thi đấu, nhưng đường đi trước mặt đã bị một bóng người chặn lại.
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên, hơn nữa đường còn bị chặn, Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Diệp Tinh Lan mặt đằng đằng sát khí nhìn hắn.
Từ Lạp Trí cũng ở bên cạnh, hắn bày ra dáng vẻ vô tội, ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân có chút u oán.
"Cuối cùng cũng coi như bắt được ngươi. Ngươi còn có gì để nói không?" Diệp Tinh Lan hai tay chống nạnh, lông mi dựng thẳng, bên trong đôi mắt đẹp như có ngọn lửa nhấp nháy.
"Nói cái gì? Chúng ta không giống như quen thân đến vậy." Đường Vũ Lân thản nhiên nói, "Chớ cản đường, ta muốn đi thi đấu."
"Ngươi còn muốn thi đấu?" Diệp Tinh Lan khoát tay, đẩy đẩy bả vai Đường Vũ Lân, nhưng làm nàng kinh ngạc chính là, thân thể của người này lại giống như tảng đá vậy, vô cùng nặng, đẩy sao cũng không nhúc nhích lấy một chút.
Nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, Diệp Tinh Lan vành mắt lại đỏ lên, nàng từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ phải chịu qua ủy khuất đến vậy.
Bị chủ quán ngăn lại đòi tiền, mà trên người nàng căn bản là không mang tiền, Từ Lạp Trí cũng không có. Dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng cũng chỉ có thể dùng Hồn Đạo Thông Tin truyền tin cầu cứu.
Nhưng vị chủ quán này lại nhận định họ định ăn quịt, bắt bọn họ trước khi có người đến trả tiền, phải rửa chén dĩa trừ nợ. Nếu như không có người đến, phải ở lại làm việc tới khi nào trả hết nợ mới thôi.
Đáng thương một đôi tay nhỏ trắng nõn nà của Diệp Tinh Lan, chỉ có thể nhịn nước mắt đi dọn mâm rửa chén bát. Nàng đương nhiên có thể phát tác, thế nhưng, quy củ của Sử Lai Khắc học viện nàng lại không dám xúc phạm. Hơn nữa, ăn cơm trả tiền là chuyện kinh thiên địa nghĩa, vốn là bọn họ không đúng, làm sao có thể nào phát tác?
Kết quả là, hai tên học viên Sử Lai Khắc học viện vậy mà lại bị vây khốn ở một nhà hàng hải sản Thiên Hải Thành, rửa chén đến gãy cả đôi tay.
Nghĩ tới những gì đã trải qua, Diệp Tinh Lan hận đến nghiến răng, mà hết thảy tất cả những chuyện này, đều là do tên trước mắt này dẫn đến.
Sáng sớm, nàng liền lôi kéo Từ Lạp Trí đi ra ngoài, nhưng bọn họ cũng không biết Đường Vũ Lân ở nơi nào. Vẫn là Từ Lạp Trí kiến nghị, Đường Vũ Lân nếu là đến để dự thi, nhất định sẽ đến sân vận động trung tâm. Quả nhiên cuối cùng cũng có thể vây bắt được hắn ở đây.
"Ta tại sao lại không muốn thi đấu cơ chứ? Ngươi ngăn cản ta là muốn làm gì?" Đường Vũ Lân khẽ nhíu mày nói rằng.
Diệp Tinh Lan phẫn uất nói: "Ngày hôm qua không phải ngươi nói ngươi đi tính tiền sao? Rồi cuối cùng người biến đi đâu, đi tính tiền à?”
Đường Vũ Lân lạnh nhạt nói: "Ta tự thanh toán phần của ta. Phần của các ngươi, tại sao ta lại phải trả tiền? Vốn cũng là Từ Lạp Trí nói với ta muốn mời khách, ta lại tự thanh toán phần tiền của mình rồi rời đi, có cái gì không đúng sao? Ngươi không ăn chắc? Hay là hắn không ăn? Ngươi nếu sợ ta chiếm tiện nghi của các ngươi, vậy tại sao ngươi còn đòi chiếm tiện nghi của ta đây? Ta chỉ thanh toán phần của mình, có ý kiến gì không? Ngươi cũng không có ý định làm bằng hữu của ta, tại sao ta phải trả tiền cho người dưng không quen không biết như các ngươi?"
Diệp Tinh Lan bị hắn chất vấn có chút sững sờ, đúng đấy! Tại sao người ta phải trả nợ cho mình và Tiểu Bàn Tử? Thật giống như chính mình đang đuối lý!
"Ngươi…ngươi không phải nói theo chúng ta ăn cơm là vinh hạnh của ngươi sao?" Diệp Tinh Lan chống chế.
Đường Vũ Lân nói: "Vinh hạnh liền nhất định phải trả tiền sao? Ta xưa nay đều chưa từng nói ta muốn mời khách. Nếu như chúng ta là bằng hữu, mời các ngươi ăn không tính là gì. Nhưng ngươi cũng không muốn cùng ta kết giao bằng hữu mà! Ta cũng không thèm chiếm tiện nghi của các ngươi."
"Nhưng mà…nhưng mà…ngươi ăn nhiều hơn!" Diệp Tinh Lan khóc bù lu bù loa. Nội tâm phẫn uất cùng oan ức trào dâng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
"Ai ngăn cản ngươi ăn nhiều?" Đường Vũ Lân tiến lên một bước, đẩy tay nàng ra, nhanh chân hướng về sân vận động mà đi. Hắn không muốn bỏ lỡ thời gian, vẫn hi vọng còn kịp để thi đấu nội dung cá nhân nữa đấy!
"Ngươi…đứng lại đó cho ta!" Diệp Tinh Lan quát to một tiếng.
Đường Vũ Lân vậy mà không thèm để ý, cũng không thèm quay đầu lại đã đi vào bên trong.
"Khốn nạn!" Diệp Tinh Lan chửi thề một tiếng giận dữ.
"Tinh Lan tỷ." Từ Lạp Trí từ phía sau nắm lấy vạt áo của nàng, "Vũ Lân hắn nói như vậy cũng rất có đạo lý."
"Ngươi về phe bên kia?" Diệp Tinh Lan quay người lại, hung tợn nhìn về phía hắn.
"Ta…ta đương nhiên là phe của tỷ bên này mà!" Từ Lạp Trí líu ríu phản bác.
"Đường Vũ Lân, ngươi chờ ta." Diệp Tinh Lan hai mắt híp lại, hung hãn gào lên. Sau đó đột nhiên nhanh chân hướng về sân thể thao đi đến.
"Tinh Lan tỷ, ngươi định làm gì thế?"
"Báo danh dự thi! Hắn không phải nói chuyện rất có đạo lý sao? Ta ngay trên võ đài sẽ đánh cho hắn biết cái gì gọi là đạo lý!"
Đường Vũ Lân cũng không biết chính mình vô hình trung đã tự dựng lên cho mình một đối thủ mạnh mẽ. Chạy đến nơi báo danh, quả nhiên, đúng như hắn phán đoán, thời gian vừa kịp, không hề bị lỡ việc đăng ký thi đấu. Hiện tại hắn có thể vào sân chờ đợi. Dự tính khoảng chừng nửa canh giờ nữa, bảng thi đấu của hắn sẽ bắt đầu.