Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 287: Hắc màn thầu đại bổ



Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

----------------------------------------------

Đấu Khải của Vũ lão sư gọi là Thiên Băng, Thiên Băng Vũ Trường Không, vậy Đấu Khải của mình sẽ tên là gì đây? Nghĩ đến đây, Đường Vũ Lân liền không khỏi có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Đối với một ngày kia, hắn thực sự là rất chờ mong. 

Không biết lúc nào đã tiến vào minh tưởng, khi hắn từ minh tưởng bên trong tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, xuyên qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào người.

Đêm đó thời gian minh tưởng có hơi lâu, nên hắn đã bỏ lỡ mất thời gian tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Nhưng Đường Vũ Lân lại rõ ràng cảm nhận được, tốc độ tu luyện hồn lực của mình tăng lên rõ rệt so với trước đây.

"Tỉnh rồi à, đi ăn cơm thôi." Âm thành của Tạ Giải truyền tới từ bên cạnh.

Đường Vũ Lân nghi ngờ nói: "Tạ Giải, ngươi có cảm nhận được hay không?"

Tạ Giải gật gật đầu, cười nói: "Biết ngay ngươi sẽ hỏi. Ta cũng cảm giác được, Hải Thần Đảo này thật sự không phải bình thường đâu! Thiên địa linh khí trên đảo rõ ràng so với ngoại giới nồng đậm hơn nhiều, chẳng trách Sử Lai Khắc học viện có thể đào tạo ra được nhiều cường giả như vậy. Chuyện này rõ ràng cùng Hải Thần Đảo nhất định có quan hệ trực tiếp, nếu vẫn có thể tiếp tục ở đây tu luyện, tốc độ tu luyện của chúng ta nhất định sẽ tăng cao! Hay là ngươi năn nỉ sư tổ cho chúng ta ở lại nơi này luôn, thế nào?

Đường Vũ Lân tức giận: "Ở đâu ra của chùa vậy!? Sử Lai Khắc có quy củ của Sử Lai Khắc. Đi thôi, không phải ngươi nói muốn đi ăn cơm sao? Ta đã sắp chết đói rồi."

Thực ra ngày hôm qua hắn cũng có ăn một bữa, chính là sát hạch ăn bánh màn thầu lớn ở cửa thứ sáu đấy. Nhưng về mặt dinh dưỡng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Phòng khách lầu một, trên bàn gỗ bày ra đủ loại đồ ăn. Khi Đường Vũ Lân cùng Tạ Giải đến, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn.

Trọc Thế chỉ vào vị trí bên cạnh mình, "Vũ Lân, lại đây."

"Dạ vâng." Đường Vũ Lân đáp ứng một tiếng, đi tới bên người Trọc Thế ngồi xuống.

Trọc Thế giơ tay chỉ vào một cái rổ trúc trên bàn, "Nghe Trường Không nói ngươi ăn rất khỏe, để ta xem một chút, một rổ này ngươi có thể ăn được bao nhiêu."

Bên trong rổ trúc kia, toàn là một món đồ đen thùi lùi, ngửi cũng không thấy mùi vị gì. Không biết là loại đồ ăn gì, nhưng nhìn qua cũng có vẻ không được ngon cho lắm.

"Dạ vâng!" Tổng cộng chỉ có hai mấy cái, mỗi cái to bằng nắm tay, nhìn qua khá giống bánh màn thầu, bánh màn thầu màu đen *. Đường Vũ Lân trong lòng thầm nghĩ, chỉ có ngần ấy, còn chưa đủ mình nhét kẽ răng.

*hắc màn thầu

Hai tay hắn khoắng một cái đã bốc được bốn bánh. Hắn được nuôi kỹ thành quen, ăn được quá nhiều, nếu như ăn chậm, sẽ không đủ thời gian ăn tất cả những món được chuẩn bị.

Há miệng một cái, hắc màn thầu đã nhuần nhuyễn chui vào miệng hắn. Bánh rất mềm, vị không tệ lắm: không mùi vị gì, tựa hồ còn có chút mùi tanh. Nhưng tuyệt đối không thể nói là ngon.

Thế nhưng, Đường Vũ Lân chỉ là nhai nhai hai phát đã đem cái bánh hắc màn thầu này nuốt xuống, chợt nhất thời sắc mặt biến đổi.

Bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được, một luồng khí tức ấm áp thuận theo cổ họng truyền xuống, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp thân thể. Khí tức trong cơ thể hắn dường như cảm nhận được thứ gì đó rất tốt vậy, nhất thời ùa lên. Cảm giác ấm áp đó giúp hắn cảm thấy đỡ đói bụng hơn nhiều, khí huyết trong cơ thể cũng trở nên ổn định hơn.

Thứ tốt!

Thời điểm ở Đông Hải học viện, hắn cũng ăn món ăn Giáp mỗi ngày, đương nhiên hiểu được, càng là nguyên liệu giàu dinh dưỡng, càng có hiệu quả tẩm bổ đối với khí huyết cơ thể mình. Số lượng thức ăn cần ăn vào cũng sẽ giảm đi. Hắc màn thầu này nhìn qua không bắt mắt chút nào, vậy mà lại là món ăn giàu dinh dưỡng nhất trong tất cả các món mà hắn đã từng ăn qua. Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng tuyệt đối là vật đại bổ.

Hai ba lần đớp, một cái hắc màn thầu khác đã biến mất. Ôi cảm giác ấm áp trong bụng khiến cuộc đời thật tươi đẹp làm sao! Bốn cái hắc màn thầu thoắt cái đã vào bụng, Đường Vũ Lân khoan khoái thở ra một hơi. Hướng về Trọc Thế cười cười, đôi tay khua khoắng, lại bốc thêm bốn cái nữa.

"Ngươi thật sự tiêu hóa được không? Ăn quá mức cơ thể có thể tiếp nhận sẽ không tốt." Trọc Thế nhíu nhíu mày.

"Chắc chắn là con có thể, cảm tạ sư tổ." Đường Vũ Lân ngày hôm qua vẫn chưa ăn no, khí huyết lại tiêu hao quá nhiều, lúc này có thứ đồ tốt này làm sao còn có thể buông tha? Miệng lớn, miệng lớn bắt đầu ăn.

Trọc Thế hai mắt híp lại theo dõi hắn, dần dần, trên mặt hắn toát ra vẻ kinh ngạc. Gợn sóng huyết mạch lực trong cơ thể của Đường Vũ Lân nương theo hắn ăn được càng nhiều mà trở nên cường thịnh hơn. Hắn thậm chí còn có thể nghe được âm thành khí huyết lưu động; đồng thời, khí tức bản thân tên tiểu tử này cũng bắt đầu rõ ràng trở nên mạnh mẽ hơn. Chuyện này không có quan hệ đến hồn lực của hắn, hoàn toàn là biến hóa do huyết mạch lực mang lại.

Khá lắm, huyết thống quả nhiên không phải bình thường!

Thời điểm Đường Vũ Lân ăn tới 16 cái hắc màn thầu, hắn rốt cục cũng ngừng lại. Đã ăn no rồi sao?

Bên trong hắc màn thầu này ẩn chứa dinh dưỡng quá sung túc, hắn hiện tại chỉ cảm giác được các mạch máu trong người khác nào trường giang đại hải dâng trào, tinh khí thần đều đạt đến đỉnh cao, thậm chí ngược lại còn kéo theo hồn lực vận chuyển, toàn thân thoải mái không nói nên lời. Nhưng đúng là có chút ăn không trôi!

Nếu như mỗi ngày đều có thứ đồ tốt này để ăn, vậy việc mình đột phá phong ấn sẽ có thể nắm đại thể rồi!

"Không phải đại thể, là nước chảy thành sông. Nếu như mỗi ngày ngươi đều có thể ăn cái này, có đầy đủ lượng cung cấp, chí ít đón lấy đạo phong ấn thứ ba không cần thiên tài địa bảo phụ trợ cũng có thể thuận lợi đột phá." Âm thanh của Lão Đường bất thình lình ở trong lòng Đường Vũ Lân vang lên.

Đường Vũ Lân con mắt sáng rỡ nhìn về phía Trọc Thế, "Sư tổ, con có thể mỗi ngày đều ăn cái này được không?"

Trọc Thế khuôn mặt bắp thịt nhẹ nhàng run rẩy một thoáng, "Những cái còn lại ngươi cứ lấy đi." Nói xong, hắn liền đứng lên, đi lên trên lầu.

Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn về phía Vũ Trường Không, "Lão sư, có phải là em nói sai cái gì?"

Vũ Trường Không vẻ mặt có chút quái lạ, Thẩm Dập ở bên cạnh đã mở miệng nói rằng: "Đây là khẩu phần lương thực một tháng của lão sư. Lão nhân gia người một ngày cũng chỉ cam lòng ăn một cái. Ngươi biết hắc màn thầu này là món đồ gì sao? Đây là một loại cá đặc thù trong biển sâu, nó không phải Hồn Thú, nhưng sinh sống ở độ sâu trên 3.000 mét, bản thân chịu đựng thủy áp rất lớn, cho nên mới dựng dục ra thành phần dinh dưỡng cực cao. Ở trong học viện, chỉ có các vị các lão của Hải Thần Các mới có tư cách ăn. Ngươi một thoáng đã ăn hơn nửa, còn muốn mỗi ngày đều ăn. Trừ phi hết thảy suất ăn của các vị các lão đều cho ngươi, nếu không, tuyệt đối không đủ cho ngươi ăn."

"Ây..." Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ gãi đầu một cái."Vậy những thứ này vẫn để sư tổ giữ lại thì hơn."

Thẩm Dập cười nói: "Lão sư để ngươi lấy đi thì ngươi cứ đem đi đi. Lão nhân gia người còn không đến mức quan tâm chút ít đồ này. Tuần sau lúc nghỉ ngơi, lão sư ngươi sẽ đi đón ngươi tới đây. Có thể thấy, sư tổ lão nhân gia người rất yêu thích ngươi. Năng lực của ngươi cũng có chút tương tự ngài ấy.”

"Vâng!"

Ăn xong điểm tâm, Vũ Trường Không ở lại nhà gỗ, Thẩm Dập thì lại mang theo bốn người rời khỏi Hải Thần Đảo, lên một chiếc thuyền gỗ đi trên Hải Thần Hồ.

Ban ngày Hải Thần Hồ càng thêm mỹ lệ. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, nó lại như là một khối ngọc thạch lớn khảm nạm ở nơi đó, tràn ngập khí tức sinh mệnh.

Ra Hải Thần Hồ, rời khỏi Nội viện, bọn họ một lần nữa đi tới Sử Lai Khắc học viện Ngoại viện Chủ Giáo Học Lâu bên kia.

Trải qua sát hạch cả ngày hôm qua, cuộc thi nhập học khóa này cuối cùng đã kết thúc.

Thẩm Dập vừa đi vừa hướng về bốn người nói rằng: "Làm công đọc sinh, các ngươi sẽ khổ cực hơn rất nhiều so với học sinh phổ thông bình thường. Khác biệt lớn nhất giữa công đọc sinh và học sinh phổ thông chính là ở, học sinh phổ thông được hưởng thụ trợ cấp của học viện, chỉ cần nộp 20% học phí là được. Nhưng các ngươi là công đọc sinh, phải nộp toàn bộ học phí, nhưng cũng không cần giao nộp tiền tài, mà là phải hoàn thành những nhiệm vụ phòng giáo vụ giao cho các ngươi. Thí dụ như, quét trường học, loại nhiệm vụ cấp thấp nhất, hoặc cũng có thể là cái khác. Cũng có thể có quan hệ với chức nghiệp thứ hai của các ngươi."

Đường Vũ Lân hỏi ra một vấn đề mấu chốt, "Sư thúc, học phí học viện rất đắt sao?"

Thẩm Dập liếc hắn một cái, "Rất đắt. Bởi vì ở Sử Lai Khắc, các ngươi đều sẽ thu được rất nhiều tài nguyên dạy học chỗ khác không có. Giá trị những tư nguyên này không cách nào đánh giá được. Vì lẽ đó, nhiệm vụ hàng năm công đọc sinh phải hoàn thành sẽ vô cùng phức tạp. Phòng giáo vụ bên kia sẽ an bài cho các ngươi."

Tuy rằng đã không phải lần đầu tiên đi tới nơi này, nhưng thời điểm bốn người lần thứ hai đi tới Chủ Giáo Học Lâu, vẫn không khỏi bị chấn động bởi vẻ đồ sộ của nó.

Thẩm Dập mang theo bọn họ đi tới phòng giáo vụ làm thủ tục nhập học, bốn người đồng thời được xếp vào tân sinh ban.

"Không được làm cho công đọc sinh mất mặt!" Phụ trách làm thủ tục nhập học tại phòng giáo vụ là một vị lão sư, khoảng hơn 50 tuổi, mang theo cặp kính mắt, nhìn qua rất giống một vị học giả. Hoàn thành xong thủ tục, sau khi đem đồng phục học sinh màu xanh sẫm phát cho bọn họ, vị lão sư này mới lấp lửng một câu nói như vậy.

Không được làm cho công đọc sinh mất mặt? Đây là ý gì? Đường Vũ Lân rất thông minh, lập tức mang theo ánh mắt “cầu cứu” nhìn về phía Thẩm Dập. Thẩm Dập lại mỉm cười lắc đầu, hiển nhiên là không có ý định tiết lộ cho bọn họ biết.

"Nhiệm vụ nhập học các ngươi phải hoàn thành hôm nay, là quét sạch Linh Băng Quảng Trường. Phải hoàn thành trước khi trời tối." Vị lão sư hơn 50 tuổi kia nói, cũng không hề ngẩng đầu lên.

Quét sạch quảng trường? Linh Băng Quảng Trường rộng lớn đến mức đã sắp không nhìn thấy bờ rồi đấy!

"Thanh lý tạp vật, đồng thời phải dùng nước lau khô ráo mặt đất quảng trường, không được có một chút bụi bẩn. Bằng không, sẽ trừ học điểm của các ngươi."

Nhận mệnh lệnh như vậy, bọn họ đã hoàn thành xong đăng ký nhập học. Sau đó liền bị mang tới khu túc xá.

Nói chuẩn xác, là khu túc xá dành cho công đọc sinh.