Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 466: Cổ Nguyệt, ngươi thẳng thắn nha (2)



Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

"Thẳng thắn? Thẳng thắn cái gì?" Cổ Nguyệt giật mình nhìn Đường Vũ Lân, Đường Vũ Lân rõ ràng phát hiện, ở trong ánh mắt nàng có một tia kinh hoảng.

"Ngươi nói thẳng thắn cái gì? Mau nhanh nói đi." Đường Vũ Lân hỏi tới.

Cổ Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, "Ta không biết ngươi đang nói về cái gì."

Đường Vũ Lân nói: "Thật không biết?"

Cổ Nguyệt lắc đầu một cái, "Không biết."

Đường Vũ Lân nói: "Thần Long Biến là chuyện gì xảy ra? Ngươi cả tên cũng đều nói ra, lại sẽ không biết?"

Cổ Nguyệt ngẩn ra, quay đầu lại nhìn hắn, "Ngươi nói chính là chuyện này à!"

Đường Vũ Lân trợn to hai mắt, "Còn có chuyện khác?"

Cổ Nguyệt xấu hổ một cước đá tới, Đường Vũ Lân cười hì hì, cũng không né tránh, tùy ý nàng đá trên chân của mình, sau đó bằng một cách rất là “lố” ôm chân đau hô lớn lên.

"Ai ui, đau chết mất. Chân của ta đứt đoạn mất, Cổ Nguyệt, ngươi phải phụ trách cho ta nha!" Ngoài miệng vừa kêu thảm thiết, nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm nhìn nàng.

Cổ Nguyệt hừ một tiếng, "Đáng đời. Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh, nếu tới nói lải nhải, đùa nghịch đủ rồi liền đi đi thôi."

Đường Vũ Lân thu hồi tiếng kêu thảm thiết, nghiêm mặt nói: "Thần Long Biến là có chuyện gì xảy ra?"

"Ta chế đấy." Cổ Nguyệt trả lời thẳng thắn dứt khoát.

"Chế…chế?" Đường Vũ Lân trợn to hai mắt nhìn nàng, "Còn cái gì mà Thần Long đệ nhất biến, Thần Long Sơ Tỉnh, cũng đều là chế?"

"Đúng đấy! Có phải là nghe rất êm tai?" Cổ Nguyệt tỏ vẻ là một chuyện đương nhiên.

"Ngươi thắng." Đường Vũ Lân đứng lên liền đi ra ngoài, Cổ Nguyệt cũng không để ý tới hắn.

Đi thẳng tới cửa, Đường Vũ Lân xoay người trở lại, "Thực sự là chế sao?"

"Thật vậy." Cổ Nguyệt dáng dấp một bộ nhẹ như mây gió.

"Ai lừa người làm chó con nhé!" Đường Vũ Lân hung tợn nói. 

"Ấu trĩ." Cổ Nguyệt cười nhạo một tiếng.

"Ta không tin, ngươi không nói thật, từ trong đôi mắt của ngươi ta thấy lời nói dối, nói dối không phải là con ngoan!" Đường Vũ Lân nghĩa chính ngôn từ nói rằng.

Cổ Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, "Vậy ngươi có thể làm gì ta? Quáu quáu *!!" 

*tiếng chó con

Đường Vũ Lân một bước tiến lên, đột nhiên hai tay nắm lấy bờ vai của nàng, trong lúc Cổ Nguyệt còn đang giật mình, cũng đã bị hắn áp vào trên vách tường.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Vũ Lân hung tợn tiến tới gần, hai người cách nhau chỉ trong gang tấc, hô hấp có thể nghe được. Khí tức của Đường Vũ Lân tràn ngập ánh sáng mặt trời và mùi vị thiếu niên nhất thời tràn ngập cảm quan của Cổ Nguyệt, "Á á" một thoáng, khuôn mặt cười của nàng đã trở nên đỏ như ăn ớt.

"Ngươi…Ngươi làm cái gì?"

Đường Vũ Lân hung tợn nói: "Nghiêm hình bức cung!"

"Ngươi dám!" Âm thanh của Cổ Nguyệt rõ ràng nhỏ đi mấy phần, nhưng ở bên trong hai con mắt của nàng lại dập dờn một loại tâm tình dị thường.

Ánh mắt Đường Vũ Lân trở nên càng ngày càng hung ác, sau đó từ từ hướng về nàng áp sát. Cổ Nguyệt sờ môi, quay đầu đi chỗ khác, nhắm hai mắt lại. Nơi đó làm gì còn có một Nguyên Tố Chưởng Khống Giả hung hãn, quả thực lại giống như là một con cừu non thơm phức đợi bị làm thịt.

Trên bả vai đột nhiên nhẹ đi, thời điểm Cổ Nguyệt lần thứ hai mở hai mắt ra, nhìn thấy lại là Đường Vũ Lân như là một quả cầu da xì hơi vậy.

"Ta thực không dám, ngươi thắng." Đường Vũ Lân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chuyện này hỏi không ra được, hắn cũng không có cách nào. Bất quá vừa nãy đã đến rất gần rồi, mùi vị trên người Cổ Nguyệt ngửi thật thơm, vô hình trung, tựa hồ có món đồ gì đó đang hấp dẫn hắn vậy.

"Quay lại!" Cổ Nguyệt mắt thấy hắn một chân đã bước ra bên ngoài cửa, đột nhiên kêu lên.

Đường Vũ Lân quay đầu lại, "Không quay lại, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người và người đều không có, trở lại làm gì?"

Cổ Nguyệt hừ một tiếng, "Được, ngươi đi đi, vậy thì không nói cho ngươi nữa."

Bóng người lóe lên, Đường Vũ Lân trong nháy mắt đã trở về đến trước mặt nàng, bước đi này bước ra, dùng chính là Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ vừa học được một chút da lông. Lại nói, vẫn đúng là dùng rất tốt.

"Nói đi." Hắn lập tức lôi cái ghế lại đây, một bộ dáng dấp bé trai hiếu kỳ đáng yêu.

Cổ Nguyệt cúi đầu, trầm mặc. Tựa hồ là đang do dự cái gì.

"Nói mau đi, nói cho một mình ta là được, ta bảo đảm sẽ giữ bí mật giúp ngươi." Đường Vũ Lân lập tức nói rằng.

Cổ Nguyệt lẩm bẩm: "Kỳ thực, Võ Hồn của ta cũng là loài rồng."

"Long Tộc Võ Hồn?" Đường Vũ Lân trong lòng hơi động, kinh ngạc nhìn nàng."Ngươi không phải Nguyên Tố Chưởng Khống Giả sao?"

Cổ Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy, Võ Hồn của ta cũng là Long, nhưng không giống với Kim Long của ngươi. Nguyên Tố Chưởng Khống chỉ là hình thức biểu hiện cụ thể của Võ Hồn mà thôi."

"A?" Lần thứ nhất Cổ Nguyệt nói, Đường Vũ Lân vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng lần này lại thật sự rõ ràng, làm sao mà không cả kinh cho được?