"Ta cũng trở về nhà, ta và Tạ Giải cùng đường." Hứa Tiểu Ngôn nói rằng.
Nhạc Chính Vũ nói: "Ta về gia tộc, ta đạt đến tứ hoàn, muốn tìm một Hồn Linh thích hợp với bản thân."
Diệp Tinh Lan nói: "Ta không trở về nhà, nhưng ta cũng không ở lại học viện, ta cũng muốn đi tìm Hồn Linh thích hợp. Cổ Nguyệt đã đáp ứng chờ nàng trở lại sẽ giúp ta. Trước lúc này, ta có một nơi có thể tôi luyện kiếm pháp." Nàng cùng Cổ Nguyệt đã hẹn nhau cẩn thận, ở Truyền Linh Tháp giúp nàng tìm một cái Hồn Linh thích hợp.
Đường Vũ Lân nói: "Nếu như cần chúng ta giúp ngươi vượt Hồn Linh Tháp, ngươi cứ nói cho chúng ta biết."
Diệp Tinh Lan lắc lắc đầu, nói: "Yêu cầu của ta đối với Hồn Linh có chút đặc thù, không cần xông lên Hồn Linh Tháp, mà phải mua loại Hồn Linh đặc thù."
"Được." Việc này có quan hệ đến bí mật của người ta, Đường Vũ Lân cũng không hỏi nhiều nữa.
Từ Lạp Trí ha ha cười nói: "Ta cũng trở về nhà một chuyến vậy, có chút nhớ nhà. Tinh Lan tỷ, ngươi lúc nào đi Truyền Linh Tháp vậy? Đến thời điểm đó ta sẽ đi tìm ngươi nhé!"
Diệp Tinh Lan nói: "Khoảng chừng nửa tháng đi."
"Được rồi."
Lúc này người chưa nói hướng đi, cũng chỉ còn sót lại Đường Vũ Lân cùng Nguyên Ân Dạ Huy.
"Nguyên Ân, ngươi thì sao? Ngươi đi đâu?" Đường Vũ Lân hỏi.
Nguyên Ân Dạ Huy thản nhiên nói: "Ta không có nhà, ta sẽ ở ngay đây tu luyện vậy." Khi nàng nói rằng “không có nhà” mấy chữ này, vẻ mặt rõ ràng có chút cô đơn…
Đường Vũ Lân thở dài một tiếng, "Ta cũng không có nhà, đại đa số thời gian hẳn là cũng sẽ ở lại trong học viện. Nhưng có lẽ ta sẽ đi một chuyến đến nơi khác. Xem ra, hai chúng ta sẽ làm bạn với nhau rồi."
Cổ Nguyệt nhìn Nguyên Ân Dạ Huy một chút, lại nhìn Đường Vũ Lân một chút, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.
"Nếu mọi người cũng đã có phương hướng, vậy một lúc nữa mỗi người chúng ta sẽ một ngả. Bất quá, mục tiêu của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục. Học kỳ kế tiếp, Tinh Lan đột phá đến tứ hoàn, chúng ta sẽ có thể chân chính bắt đầu chế tác Đấu Khải. Mọi người cùng nhau cố gắng lên!"
Đường Vũ Lân duỗi tay phải của mình ra, Cổ Nguyệt thông thạo đem tay mình đặt ở dưới bàn tay của hắn, những người khác cũng dồn dập đặt tay lên trên. 8 tên công đọc sinh, đối mắt nhìn nhau. Bất luận ở bên trong học kỳ này đã xảy ra cái gì, vào giờ phút này, đều hóa thành một nụ cười chân thành.
Hứa Tiểu Ngôn cùng Tạ Giải đi trước. Những người khác cũng lục tục rời đi.
"Tiễn ta đến cửa học viện." Cổ Nguyệt đi tới trước mặt Đường Vũ Lân, nói với hắn.
"Được!" Đường Vũ Lân gật đầu.
Trong học viện, phần lớn các học viên cũng đã rời đi, học viện ngày thường nhiệt nhiệt nháo nháo bỗng trở nên có vẻ hơi quạnh quẽ.
Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt cùng đi ở trên đường lớn của học viện. Cổ Nguyệt không hề hé răng, chỉ yên lặng đi ở phía trước. Đường Vũ Lân hai tay gác sau đầu, đi ở sau lưng nàng.
Cảm giác được nghỉ thực sự là rất không tệ, tạm thời không có áp lực đến từ chính học viện, chí ít có thể thả lỏng một quãng thời gian.
Dù cho chỉ là thả lỏng 1, 2 ngày này, vẫn là không tệ.
Đi thẳng đến cửa lớn của học viện, Cổ Nguyệt vẫn không hề nói lời nào. Rời khỏi học viện, nàng dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía Đường Vũ Lân.
"Trở về đi. Học kỳ sau gặp." Nàng hướng về hắn vẫy vẫy tay.
"Được!" Đường Vũ Lân nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ tràn ngập ánh mặt trời khiến cho Cổ Nguyệt ngẩn ngơ. Nàng sờ môi, dùng sức hướng về hắn phất phất tay, xoay người chạy.
Một chiếc Hồn Đạo Xa hào hoa không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa học viện, Cổ Nguyệt không hề cấm kỵ Đường Vũ Lân, trực tiếp lên xe.
Nhìn theo chiếc Hồn Đạo Xa đắt tiền nhanh chóng rời đi, Đường Vũ Lân trong lòng khẽ động. Xem ra, Cổ Nguyệt đúng là xuất thân từ một gia tộc lớn!
Đứng tại cửa một lúc, Đường Vũ Lân không trở về học viện, mà lại bước nhanh đi tới đường phố bên ngoài, bắt một chiếc Hồn Đạo Taxi, nhắm thẳng đến nhà ga mà đi.
Hắn cần đi ra ngoài trước một chuyến, một bên khác đã liên hệ được rồi.
Đối với Đường Vũ Lân mà nói, hiện tại quan trọng nhất chính là tập hợp đủ 4 loại linh vật. Hắn không dự định chờ 3 tháng. Trong lúc nghỉ, hắn muốn hoàn thành xung kích đạo phong ấn thứ 4 ngay.
Phá tan đạo phong ấn thứ 4, mình sẽ nắm giữ Huyết Thống Hồn Hoàn thứ 2, thực lực nhất định sẽ tăng lên không nhỏ. Hơn nữa, vết rách phong ấn có khả năng sẽ bị phá tan bất cứ lúc nào. Nếu như là phong ấn bị động phá tan, như vậy sẽ có phiền phức lớn.
Vẫn nên chủ động thì hơn, sớm một chút tìm giải pháp. Hắn đối với thân thể của mình rất tự tin, ở Sử Lai Khắc học viện ăn nhiều thứ tốt như vậy suốt một học kỳ vừa rồi, hơn nữa còn có Hồng Ngọc Hà ở chỗ sư bá, lại còn có khả năng chưởng khống đối với huyết mạch lực của mình sau khi hoàn thành Khí Huyết Nghịch Vận – tạo thành Kim Long Kinh Thiên. Nếu so với thời điểm đột phá đạo phong ấn thứ 3 không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Đến Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm, mua một tấm vé tàu, Đường Vũ Lân trước tiên liền lên tàu, đi thẳng đến Thiên Đấu Thành.
Hắn từ nhiều nơi tìm kiếm linh vật mình cần. Thời điểm khi hắn gọi điện cho sư bá, Chấn Hoa liền nói cho hắn, không cần tìm ở chỗ khác, hai loại linh vật này hắn có thể phụ trách. Tiền, khẳng định có thể tranh thủ được giá thấp nhất thị trường.
Đường Vũ Lân hiện tại nội tình vẫn là tương đối phong phú, Hữu Linh Kim Loại thấp hơn 80%, không lọt nổi mắt của bọn hắn, liền giữ lại bán đấu giá. Thứ này ở trên thị trường lại là một khối khó cầu.
Cho nên hắn mới có ý nghĩ đi đến Thiên Đấu Thành.
Chờ từ Thiên Đấu Thành quay về, lại đi đến Đường Môn lấy 2 loại linh vật khác, xong sẽ tiến hành đột phá ngay. Sau khi đột phá phong ấn, lại đến chỗ sư tổ tiến hành tu luyện một quãng thời gian, tăng cao thực lực. Kỳ nghỉ này coi như là đã vô cùng phong phú.
Lên tàu, hắn tìm tới vị trí của mình ngồi xuống. Nhìn dòng người không ngừng lên tàu, trong lòng hắn không khỏi thở dài một tiếng. Hắn không sao quên được tình cảnh lần trước khi mình cưỡi Hồn Đạo Hỏa Xa đi đến Thiên Đấu Thành. Lần kia, đúng là đã chết không ít người! Tuy rằng đoàn tàu cuối cùng được bảo vệ, nhưng tổn thất vẫn nặng nề như trước.
Không biết vị tỷ tỷ khả kính kia thế nào rồi, hắn thậm chí đã có chút không cách nào nhớ được tên của vị trưởng đoàn tàu kia; Nhưng cũng không quên được hình ảnh nàng dũng cảm đứng ra dù rơi vào tình cảnh như vậy.
Đúng vào lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai.
"Xin mau sớm ngồi xuống, không nên ngăn trở hành lang. Hành lý mang theo không nên xếp ẩu như vậy, nếu không lát nữa rất có thể sẽ dễ dàng rơi xuống làm ảnh hưởng đến người khác."
"Bên này cũng cẩn thận một chút. Ân, làm phiền ngươi một chút, để hành khách ở phía sau đi lên một chút. Đừng đứng ở giữa đường nối hai toa tàu như thế!"
Đường Vũ Lân theo phương hướng âm thanh truyền tới nhìn lại, đúng dịp thấy được bóng hình quen thuộc kia. Là nàng!
Nhìn thấy nàng, Đường Vũ Lân ngay lập tức lại nhớ tới tên của nàng, còn không phải là vị trưởng đoàn tàu vừa mới xuất hiện trong lòng mình, Mặc Lam tỷ hay sao?
"Mặc Lam tỷ!" Đường Vũ Lân đứng lên, hướng về nàng vừa vẫy tay vừa hô. Lần thứ hai gặp lại, nhìn nàng không có chuyện gì, Đường Vũ Lân trong lòng tràn đầy mừng rỡ.
Mặc Lam nghe có người kêu tên của mình, quay đầu nhìn lại. Khi nàng nhìn thấy Đường Vũ Lân, thân thể mềm mại nhất thời chấn động, "A! Là ngươi!"
Nàng hai ba bước liền tiến lại đây, từ trên xuống dưới nhìn Đường Vũ Lân, sau đó đột nhiên ôm lấy hắn.
Mặc Lam ôm ấp thực sự ấm áp mà mềm mại, mang theo mùi vị thành thục của nữ giới. Đường Vũ Lân bị nàng ôm lấy một cái, có chút sững sỡ. [Ôi bánh bao, nhưng không phải của Từ Lạp Trí!]
Cái cảm giác ấm áp kia, thật giống với thời điểm mẫu thân ôm mình khi còn bé! Cảm giác ấm áp chấn động trong lòng, hắn không nhịn được lại gọi một tiếng, "Mặc Lam tỷ!"
Nước mắt không thể khống chế cứ thế tràn ra, ướt mi, Mặc Lam ôm hắn thật chặt, "Cảm tạ, cảm tạ ngươi Vũ Lân, thật cám ơn ngươi. Ngươi ngày kia tại sao lại chạy thế!? Tỷ tỷ ngay cả một cơ hội cảm ơn ngươi cũng đều không có."
Người bên cạnh nhìn hình ảnh vị trưởng đoàn tàu anh tư hiên ngang bỗng nhiên rơi lệ, trong lúc nhất thời không khỏi đều quăng tới ánh mắt tò mò.
"Ngươi đi theo ta." Mặc Lam nắm lấy tay Đường Vũ Lân liền rời đi. Đường Vũ Lân chỉ biết theo nàng rời khỏi.
Đoàn tàu lần này hiển nhiên không phải cùng một con tàu hôm trước hắn đi, nhưng chế tạo cũng không khác nhau bao nhiêu.
Mặc Lam lôi kéo Đường Vũ Lân, chính là trở lại văn phòng trưởng đoàn tàu của mình. Vừa vào cửa, nàng liền không nhịn được lần thứ hai khóc lên.
Ngày ấy, có thể nói là sống sót sau tai nạn, nàng dù cho có anh dũng, nhưng cũng là nữ nhân đó nha! Lúc đó có thể nàng đã có lựa chọn của mình, nhưng ở trên thế giới này, lại có ai đồng ý từ bỏ tính mạng của mình chứ? Con trai của nàng còn nhỏ như vậy, lòng nàng thật sự tràn đầy tiếc nuối.
Đường Vũ Lân ra tay, thay đổi tất cả. Viên đội trưởng đội cảnh vệ cuối cùng chết đi, nhưng nàng chung quy vẫn còn sống. Trải qua quá trình trị liệu những ngày qua đã khôi phục.
Vốn là vị nghị viên phụ thân kia của nàng yêu cầu gì thì gì, cũng không cho nàng tiếp tục làm trưởng đoàn tàu, nhưng nàng lại khăng khăng phải tiếp tục. Lý do nàng đưa ra rất đơn giản, nếu như bởi vì ta là con gái của nghị viên, chỉ muốn xu lợi tránh hại; Như vậy, thân là nghị viên, ngài ở bên trong Hội nghị còn có thể đứng thẳng phát biểu hay sao?
Cuối cùng, nghị viên không cưỡng cầu được con gái, sau khi tăng mạnh bảo an ở hết thảy Hồn Đạo Hỏa Xa, mới đáp ứng cho nàng một lần nữa tiếp tục công tác.
Cũng nhờ vào biểu hiện anh dũng lần này, Mặc Lam được các cấp quản lý cao tầng của Hồn Đạo Hỏa Xa tán dương, dành cho sự khen ngợi cực cao. Ở trong ngành đường sắt, nàng đã trở thành một nữ anh hùng danh tiếng cực cao.
Nhưng nàng lại hiểu rất rõ, anh hùng chân chính là người ngày đó cứu mạng mình, Đường Vũ Lân! Nhưng sự kiện lần này lại bị ém xuống. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, không hề được đưa tin ở hết thảy các phương tiện truyền thông. Có người nói là do áp lực đến từ bên trên.