Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 474: Mặc Lam hôn mê



Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

"Cứu viện vẫn được tính là đúng lúc. Miễn cưỡng bảo vệ được tính mệnh, nhưng nàng bởi vì đại não bị tổn thương, căn cứ theo Trị Liệu Hồn Sư từng nói, linh hồn bị hao tổn, nên rơi vào trạng thái hôn mê sâu, còn không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại." Mặc Vũ cay đắng nói.

Đường Vũ Lân chau mày, sau khi được Mặc Vũ xác nhận, tình hình của Mặc Lam e rằng không hề lạc quan chút nào! Đại não của con người là thứ phức tạp nhất, cũng là yếu ớt nhất. Hồn Sư bởi vì đều có tinh thần lực nhất định, tinh thần lực từ trình độ nào đó mà nói sẽ bảo vệ đại não. Nhưng đối với người bình thường, lại không có lớp bảo hộ như vậy.

Đại não của Mặc Lam chịu sự tra tấn của Lân Hỏa Luyện Hồn, muốn khôi phục, e rằng... 

"Y sư cùng Trị Liệu Hệ Hồn Sư đều không có cách nào sao?" Đường Vũ Lân hỏi.

Mặc Vũ thở dài một tiếng, "Cho tới bây giờ, vẫn chưa có biện pháp nào hữu hiệu. Hơn nữa, có người nói tự mình khôi phục rất khó, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh."

Đường Vũ Lân nhìn về phía Chấn Hoa, "Sư bá, ngài có biện pháp gì hay không?"

Nghe câu hỏi này của hắn, ánh mắt Mặc Vũ nhất thời sáng lên. Vị Thần Tượng miện hạ này ở trên đại lục có địa vị cao vô cùng, Trị Liệu Hệ Hồn Sư cường đại mà ông ta quen biết, tuyệt đối là những tồn tại đứng hàng đầu đại lục.

Sau khi Chấn Hoa hơi suy tư một lát, nói: "Anh hùng chảy máu, không thể lại để những người thân rơi lệ. Mặc Vũ chấp chính quan, ta sẽ làm hết sức, ta đi gọi Hồn Đạo Bộ Đàm một chút."

Vừa nói, hắn xoay người đi ra khỏi phòng. Mặc Vũ vui mừng khôn xiết, hắn không chỉ là nghị viên của nghị viện, chấp chính quan Thiên Đấu Thành, đồng thời, hắn cũng là một vị phụ thân đó! Hắn chỉ có một đứa con gái là Mặc Lam, nếu như con gái có chuyện gì bất trắc, như vậy, tất cả cuộc đời hắn sẽ trở nên đều không còn ý nghĩa.

Chấn Hoa chịu đứng ra, món nợ nhân tình này sẽ càng lớn hơn, nhưng chỉ cần có thể cứu sống được con gái, hắn hiện tại cái gì cũng đều không để ý! Người mà vị Thần Tượng đại nhân này mời tới nếu như cũng không được, đây mới thực sự là không còn cơ hội nào...

Chỉ chốc lát sau, Chấn Hoa trở về, hướng về Mặc Vũ nói: "Ta mời một vị Trị Liệu Hệ miện hạ lại đây giúp con gái ngươi trị liệu. Chúng ta sẽ cố gắng làm hết sức mà thôi."

Mặc Vũ mừng lớn, vội vàng liên tục nói cám ơn.

Phải nói, trong những loại Hồn Sư khó tu luyện nhất, có Thực Phẩm Hệ Hồn Sư, Trị Liệu Hệ Hồn Sư, những loại này đều tuyệt đối được xếp hàng đầu.

Trị Liệu Hệ Hồn Sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, ở trên toàn bộ đại lục đều hiếm như lá mùa thu nha! Trị Liệu Hệ Hồn Sư cấp bậc cao nhất Thiên Đấu Thành chỉ là Hồn Thánh, còn kém cả hai cấp độ đấy! Nếu như có thể có một vị miện hạ ra tay, cơ hội con gái hắn được cứu vớt, độ khả thi sẽ lớn hơn nhiều. Đương nhiên, mặt khác, nếu như vị này cũng không có cách nào, như vậy, con gái chỉ sợ cũng như bị phán tử hình. Nhưng hiện tại, dù cho chỉ còn một tia cơ hội, hắn cũng sẽ tuyệt đối không muốn buông tha!

Chấn Hoa nói: "Ngươi cũng không cần cám ơn ta, chuyện lần này nếu bởi vì vừa vặn hữu duyên gặp được người sư điệt này của ta, vậy có thể giúp ta liền giúp một lần. Vị miện hạ kia chẳng mấy chốc sẽ lại đây, phỏng chừng 1 tiếng sau sẽ đến. Các ngươi bên này chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Đường Vũ Lân nói: "Mặc Vũ thúc thúc, có thể dẫn con đi xem Mặc Lam tỷ hay không?"

Mặc Vũ đỏ mắt lên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Chấn Hoa.

Chấn Hoa mỉm cười nói: "Ta cũng rất lâu chưa gặp vị Trị Liệu Hệ miện hạ kia rồi, sẽ đi cùng với các ngươi, ta ngày hôm nay cũng không có chuyện gì." Ân tình đã muốn đưa, thì vẫn nên đưa đến cùng.

Trong mắt Mặc Vũ tràn đầy vẻ cảm kích. Thân là Thần Tượng, sự bận rộn của vị này đều khiến đại lục kêu gào, làm sao có khả năng sẽ không có chuyện gì bận?

Lên Hồn Đạo Xa, được Mặc Vũ dẫn đi, mọi người đi đến Thiên Đấu Y Viện cách Chấp Chính Phòng không xa. Mặc Lam ở ngay trong phòng hồi sức cấp cứu đặc biệt để tiếp nhận trị liệu.

Để không làm kinh động bệnh viện, Mặc Vũ dẫn bọn họ thông qua lối đi dành cho khách quý, đi thẳng tới phòng bệnh dành cho bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng.

Bởi vì thương thế nghiêm trọng, Mặc Lam hiện vẫn được giám hộ ở trong phòng hồi sức cấp cứu, không thể trực tiếp tiếp xúc, chỉ có thể nhìn từ bên ngoài.

Khi Đường Vũ Lân xuyên qua cửa kính pha lê nhìn thấy Mặc Lam, nước mắt "tách" một cái liền lăn dài trên má.

Mặc Lam lặng yên nằm ở trên giường bệnh, trên người phủ kín trong lớp băng gạt, chỉ dùng mắt thường mà xem, đã rất khó nhận ra được một nữ trưởng đoàn tàu mỹ lệ thiện lương của hôm nào.

Đầu của nàng so với bình thường bị phù nề lớn hơn gần gấp đôi bình thường, ngũ quan khuôn mặt cũng đã có chút biến dạng, trên đầu quấn quanh băng gạc dày đặc, trên người chí ít cắm vào mười mấy loại dây nhợ chằng chịt.

"Mặc Lam tỷ..." Đường Vũ Lân trong nháy mắt rơi lệ, đã khóc không thành tiếng. Hắn vạn vạn không ngờ tới, Mặc Lam lại sẽ biến thành dáng dấp như thế.

Không lâu trước, nàng còn yêu kiều cười khẽ dẫn mình đi tới phòng trưởng tàu, không lâu trước, nàng còn ôm mình rơi lệ.

Nhưng vào giờ phút này, nàng cũng đã biến thành dáng dấp như thế, e rằng tính mạng tựa như ngàn cân treo sợi tóc.

Mặc Vũ chỉ nhìn con gái một chút, cũng đã đi tới một bên, một tay bụm mặt, một tay khác nện mạnh vào trên tường.

Chấn Hoa cũng chau mày.

Đường Vũ Lân song quyền nắm chặt, hắn thật hận mình, hận mình không đủ cường đại, hận mình không thể bảo vệ tốt Mặc Lam. Càng hận bọn Tà Hồn Sư hung tàn ác độc.

Tà Hồn Sư! Những tên ghê tởm này!

Trở nên cường đại! Nhất định phải trở nên càng cường đại hơn, mới có thể bảo vệ được nhiều người, mới có thể không để bi kịch như Mặc Lam tỷ tái hiện.

"Ca ca, huynh làm sao khóc lại rồi? Lớn rồi còn khóc nhè, không thấy xấu hổ sao?" Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh bi bô.

Đường Vũ Lân cúi đầu nhìn xuống, phát hiện không biết từ lúc nào, bên chân đột nhiên có thêm một cậu nhóc.

Cậu bé này bước đi còn có chút bất ổn, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ khoảng chừng 2 tuổi, đang lôi kéo ống quần mình, ngẩng đầu lên, mặt đầy hiếu kỳ nhìn mình.

Đường Vũ Lân ngẩn ngơ, ngồi xổm xuống, "Trái tim ca ca bị tổn thương, vì lẽ đó mới khóc. Đệ đệ là ai? Làm sao lại ở đây một mình, ba mẹ đệ đâu?"

Con mắt cậu nhóc long lanh, cực kỳ đẹp đẽ. Chớp chớp mở đôi mắt to, nói: "Cha nói, mẹ gần đây có hơi mệt mỏi, nên ở bên trong ngủ một giấc. Mẹ đã ngủ 2 ngày, làm sao còn chưa tỉnh dậy, đệ thực sự có chút sốt ruột, đệ nhớ mẹ..."

Đường Vũ Lân toàn thân run bần bật, đặt mông ngã ngồi xuống đất, hắn rốt cục đã biết được đứa bé trước mặt này là ai, nước mắt mới vừa nhịn xuống; lại không nhịn được nữa, lần thứ hai tràn mi mà ra. 

Đây…đây rõ ràng là con trai của Mặc Lam tỷ!

Hắn giang hai cánh tay, đem cậu bé này ôm vào trong ngực, âm thanh nghẹn ngào nói: "Mẹ của đệ chỉ là mệt mỏi mà thôi! Nàng ngủ thêm một lát nữa sẽ khôi phục lại, không tốn thời gian dài sẽ tỉnh lại!"

Cậu nhóc bị Đường Vũ Lân ôm, cũng không phản kháng, chỉ lẩm bẩm nói: "Nhưng mà, đệ đã lâu rồi chưa được bú sữa mẹ. Đệ nhớ mẹ lắm…"

Đường Vũ Lân thân thể run rẩy, liền muốn đem nhóc ẵm lấy, đúng lúc này, một bàn tay đặt ở trên bả vai của hắn, một thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn truyền đến, "Không nên ẵm nó lên!"

Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lên, chỉ thấy bên cạnh mình có thêm một người thanh niên anh tuấn khoảng chừng 27, 28 tuổi. Mắt hắn đỏ lên, cố nén không để nước mắt của chính mình rơi xuống.

Hắn thấy Đường Vũ Lân nhìn sang, hướng về cậu gật đầu, "Không thể để cho bảo bối nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mẫu thân nó."

Đường Vũ Lân lúc này mới tỉnh ngộ lại. Chiều cao của cậu bé, không có cách nào vượt qua được độ cao của kính pha lê của bệnh viện, đương nhiên không thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Cậu bé còn nhỏ như vậy mà thôi! Vậy mà mẹ nhóc cũng đã...

Đường Vũ Lân buông cậu bé ra, đứng lên, "Ca ca, đều là do đệ không tốt, là đệ không thể bảo vệ tốt Mặc Lam tỷ."

Thanh niên thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, "Không có cậu, lần trước chỉ sợ nàng cũng đã…Nàng chính là không chịu nghe lời ta! Nàng cứ nói, nếu như mỗi người đều bởi vì sợ nguy hiểm mà không làm việc nên làm, Liên Bang này liền sẽ rối loạn. Nàng đều luôn nghĩ cho người khác. Nàng..." Nói tới chỗ này, hắn cũng không nhịn được, nước mắt chảy ra.

Đứa bé nhìn Đường Vũ Lân, nhìn lại một chút cha mình, cũng "Oa" một tiếng…khóc hùa theo.

Thanh niên vội vàng ngồi xổm người xuống, đem cậu bé ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, thu lại tiếng khóc của mình, "Bảo Bảo không được khóc, không có chuyện gì, không có chuyện gì!"

Đường Vũ Lân ngơ ngác đứng ở nơi đó, đúng vào lúc này, trong tâm linh của một thiếu niên 14 tuổi như hắn, đột nhiên có biến hóa nghiêng trời.

Khi còn bé, hắn muốn trở thành Hồn Sư, là bởi vì cảm thấy Hồn Sư đặc biệt huyễn lệ, đặc biệt cường đại, được tất cả mọi người kính ngưỡng.

Sau này khi Võ Hồn của mình được giác tỉnh, rốt cục đạt được thành tựu Hồn Sư, hắn mới bắt đầu dần dần cảm nhận được thế giới Hồn Sư tươi đẹp.

Na nhi, cha mẹ trước sau rời đi khiến hắn đã biến thành người cô đơn, khi đó hắn bắt đầu có ý nghĩ phải trở nên cường đại hơn để có thể đi tìm bọn họ.

Mà hiện tại, hắn cảm nhận được sâu sắc hơn, phải trở nên cường đại, mới có thể thủ hộ được thiện lương. Tu luyện lại một lần nữa xuất hiện thêm mục tiêu mới, nếu như mình đủ cường đại, như vậy, bi kịch trước mắt sẽ không xuất hiện. Mà hiện tại cái gì hắn lại cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Lam nằm ở nơi đó, ngoại trừ cầu khẩn ông trời thương xót nàng ra, cái gì cũng không giúp được nàng. Loại cảm giác hữu tâm vô lực này vô cùng thống khổ, khiến hắn muốn nện vào tường.

Ta phải càng thêm nỗ lực! Đường Vũ Lân âm thầm hứa với lòng mình, huyết quản của thiếu niên, bởi vì thương tổn của tà ác gây ra cho thiện lương mà thiêu đốt…