Trong mắt Đường Vũ Lân hiện giờ, Tạ Giải không phải là một con người, mà là một khối kim loại đang đang bị hắn rèn. Tâm của hắn dần tiến vào trạng thái rèn. Mọi động tác của Tạ Giải trở nên chậm lại, có quỹ tích rõ ràng.
Nghìn Rèn Ô Cương Chùy, vung lên hai lần, chặn đứng công kích của Tạ Giải.
Tạ Giải chưa kịp ra tay lần thứ ba, đã cảm thấy một cỗ ác phong đập vào mặt. Đường Vũ Lân một búa đập xuống. Nghe tiếng xé gió, là biết búa này nặng tới cỡ nào.
Tạ Giải cuống quít né tránh, nhưng Đường Vũ Lân đã vung cả hai tay, như cuồng phong bạo vũ đập tới, đánh cho Tạ Giải lùi không ngừng.
Quang Long Chủy không dám cứng chạm cứng, hắn là Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh, dù đối phương chỉ dùng sức mạnh thuần túy, thì hắn vẫn không tận dụng được ưu thế võ hồn. Sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn.
Thân hình lóe lên, Tạ Giải lùi nhanh, kéo dãn khoảng cách. Đường Vũ Lân không đuổi theo, trên thực tế, hắn căn bản đuổi không kịp, theo bản năng dừng chùy lại, mắt vẫn híp ngước lên nhìn Tạ Giải.
Đồ chết dẫm! Tạ Giải thầm mắng. Ánh mắt của hắn sắc lẹm.
Hít thở sâu, Tạ Giải trở nên trịnh trọng, tay phải nắm Quang Long Chủy hơi dịch sang bên, tay trái cũng nhấc lên, khí thế cả người biến đổi, mạnh lên hẳn.
Mũi chân điểm một cái xuống đất, cả người bay vụt lên, để lại một đường tàn ảnh nhàn nhạt, tốc độ tăng ít nhất ba mươi phần trăm.
Đường Vũ Lân vung cả hai cây chùy!
Tạ Giải còn đang ở trên không trung, tay phải Quang Long Chủy điểm nhẹ vào Nghìn Rèn Ô Cương Chùy bên tay phải Đường Vũ Lân một cái, mượn lực lật lên, tay trái vung ra Đường Vũ Lân.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, sau lưng Đường Vũ Lân xuất hiện một vết máu.
Cảm giác đau làm Đường Vũ Lân bị đánh văng ra khỏi trạng thái rèn, cả người lảo đảo, sau lưng nóng rát đau đớn. Một luồng khí nóng từ trong xương sống tuôn ra.
Đường Vũ Lân không buồn mà còn mừng, có phải Vảy vàng xuất hiện?
Thì ra đúng thực là bị công kích, Vảy vàng mới có thể xuất hiện?
Nhưng, hắn mới đứng vững, dòng khí nóng trong người lại tản ra biến mất, không tiếp tục nóng lên, xuất hiện Vảy vàng và sức mạnh cường đại như trước.
"Ngừng!" Vũ Trường Không đột ngột hiện ra ngay giữa hai người, bảo dừng cuộc tỉ thí.
"Tạ Giải thắng!"
Tạ Giải thở phào, trong mắt hiện ra ngạo ý, cuối cùng ta đã thắng! Mình cuối cùng cũng thắng được một lần, lệ rơi đầy mặt a! Cơ mà, sao cái vảy vàng quỷ dị kia không xuất hiện? Không lẽ hắn vẫn đang cố giấu diếm? hay thật sự là, hắn không thể khống chế cái vảy vàng đó?
Vũ Trường Không nói với Tạ Giải: "Ngươi phải bồi thường bộ đồng phục khác cho Đường Vũ Lân."
"Ách..." Không phải ta thắng sao? Không có thưởng sao? Tạ Giải thấy trước mắt tối sầm, tại sao tên khốn Đường Vũ Lân này luôn mang tới rủi ro cho ta!
Tại sao!
Vũ Trường Không nhìn cả lớp, lạnh lùng nói: "Tỷ thí đã xong, các ngươi có biết ta thấy thế nào không?"
"Gỗ mục không thể khắc!" nam thần tự hỏi tự trả lời luôn.
"Hèn gì các ngươi bị phân vào Lớp năm, quả nhiên đều là phế vật. Nhưng dù các ngươi có là cục sắt vụn, thì ta cũng phải luyện các ngươi thành thép. Tỷ thí vừa rồi các ngươi đều thấy được, Võ Hồn của Đường Vũ Lân là cái gì? Phế Võ Hồn Lam Ngân Thảo, nhưng, hắn lại đánh tới trận chung kết, hơn nữa suýt nữa thì chiến thắng."
"Là ta thắng được không!" trong lòng Tạ Giải đầy bi phẫn, nói cứ như ta thua ấy.
Nhưng Vũ Trường Không mặc xác suy nghĩ của hắn, tiếp tục nói: "Hắn không chỉ dựa vào Lam Ngân Thảo, mà còn dùng sức mạnh của cơ thể. Có lẽ có người sẽ nói, cứ cho là sức mạnh bản thân bây giờ dùng được, nhưng tới khi hồn lực mọi người tăng lên, có thêm hồn kỹ, thì sẽ không còn hiệu quả gì nữa. Nhưng, ta nói cho các ngươi biết. Các ngươi căn bản là không có tư cách đi nghĩ tới chuyện có nhiều hồn kỹ, hãy tự hỏi mình xem, trong số các ngươi, có mấy người có thể đạt tới trình độ có được Hồn Hoàn thứ hai? Có mấy người có thể có được thêm Hồn Kỹ? Thân thể là chính là của các ngươi, có sức mạnh cường hãn để làm cái gì?"
"Hồn Lực đã không còn chuẩn nhập môn vào Cơ Giáp Sư, năng lượng cường đại được chứa đựng trong Hồn Đạo Khí, ngay cả người bình thường cũng có thể trở thành Cơ Giáp Sư. Nhưng, sức mạnh cơ thể lại chính là trụ cột của Cơ Giáp Sư, không có tố chất cơ thể tốt, các ngươi không thể chịu nổi sức phản chấn và tác chiến cường độ cao của cơ giáp. Bởi vậy, xét thấy bản thân Võ Hồn các ngươi quá yếu, bắt đầu từ ngày mai, lớp chúng ta sẽ bắt đầu đặc huấn về thể lực. Mỗi ngày buổi sáng luyện thể năng, buổi chiều học tri thức lý luận. Những buổi tỉ thí sáng nay, các ngươi sau khi trở về suy nghĩ cho thật kỹ. Buổi chiều lớp học lý thuyết dạy minh tưởng. Giải tán!"
Đây là lần đầu nam thần lạnh lùng với tư cách chủ nhiệm lớp nói nhiều nhất, không phải thuyết giáo, mà chỉ thuần về mô tả sự thật. Dù nói về phế vật, hay tuyên bố tiến hành đặc huấn, đều là ngữ khí khẳng định.
"Tạ Giải, Đường Vũ Lân, hai người các ngươi đi theo ta." Bỏ lại câu cuối cùng, Vũ Trường Không quay người đi về phía Lầu Dạy Học.
Phát thưởng? Tạ Giải lập tức vui vẻ, trước khi tới học viện hắn đã được nghe rằng, mỗi khi học viện tiến hành trận đấu, sau đó đều có ban thưởng, hơn nữa ban thưởng rất không tệ. Hắn là quán quân mà, quán quân của lớp năm, Vũ lão sư cường đại như vậy, ban thưởng sẽ là gì nhỉ? Trong đầu hắn bắt đầu tha hồ tưởng tượng.
Vũ Trường Không dẫn hai người tới phòng mình. Văn phòng của hắn nhỏ tới đáng thương, chỉ chừng 10m², ngoài một tủ sách, một cái giá sách, một cái ghế, thì không còn cái gì khác.
"Lúc ta nói phế vật, là bao gồm cả hai người các ngươi!" Nam thần lạnh lùng nói câu đầu tiên, làm niềm háo hức trong lòng Tạ Giải tan biết.
Không có thưởng? Tối thiểu cũng có chút để cổ vũ chứ.
Vũ Trường Không nhìn Đường Vũ Lân, "Hôm nay ngươi biểu hiện không tồi, nhưng ngươi đã không thể phát huy ra hết ưu thế của mình được. Lam Ngân Thảo của ngươi hẳn là đồ biến dị, cứng hơn hẳn bình thường. Nhưng Hồn Lực của ngươi quá yếu, không duy trì được lâu. Cho nên, chỉ cần đối thủ có hồn lực cao hơn ngươi, là ngươi sẽ không có cơ hội. Ừm, hai cái chùy kia là cái gì?"
Đường Vũ Lân trả lời, vẻ bất đắc dĩ: "Ta từng học rèn."