Diện tích nơi so tài cho thi đấu đôi, so với đấu đơn lớn hơn rất nhiều. Sân Vận động Tinh La có thể tổ chức 15 trận thi đấu diễn ra cùng một lúc.
Vì lẽ đó, thời điểm gọi số, bốc thăm, đều gọi cùng lúc 15 cặp. Sau đó bên trên Hồn Đạo Màn Ảnh chuyên dụng để phân nhóm, sẽ có danh sách chia cặp hiện ra.
Chuyện đầu tiên mỗi cặp đấu đi tới nơi này làm, đều là tìm kiếm vị trí của mình và đối thủ trên màn ảnh.
Cặp của Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt, có số báo dánh 116. Ba cặp khác đánh số từ 117 đến 119. Bốn cặp thi đấu bọn họ có số thứ tự liền kề nhau, dưới tình huống như thế, ở thời điểm rút thăm sẽ rất khó bị rút trúng nhau. Hiển nhiên là Tinh La đế quốc đã có “chăm sóc đặc biệt” đối với mấy người bọn họ.
Đối thủ của Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt có số 69. Nhưng bọn họ cũng không phải là cặp đầu tiên trong nhóm xuất trận.
Thi đấu đã bắt đầu từ sáng sớm, cặp đấu đầu tiên của Sử Lai Khắc ra trận, thật bất ngờ chính là Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải.
"Đợi chúng ta khải hoàn trở về nhé!" Tạ Giải dùng sức siết chặt nắm đấm.
Nguyên Ân Dạ Huy tức giận đẩy hắn một cái, "Đi mau. Thắng rồi lại nói."
Nhìn dáng vẻ đầy bất đắc dĩ của Tạ Giải, tất cả mọi người không khỏi mỉm cười. Mọi người đều biết Tạ Giải yêu thích Nguyên Ân, nhưng đối với hắn, hiện tại Nguyên Ân vẫn không coi ra gì. Quan hệ của hai người vẫn luôn duy trì ở một trạng thái vi diệu. Lần này chia cặp thi đấu đôi, không biết có phải là Vũ Trường Không cố ý hay không, mà lại đem bọn họ ráp chung một đội. Cường Công Hệ kết hợp với Mẫn Công Hệ, tuyệt đối không phải là lạ ở trong tranh tài hai đấu hai này.
Nguyên Ân Dạ Huy nhanh chân đi ở phía trước. Ngày hôm nay nàng vẫn đóng giả nam, Tạ Giải hùng hục theo ở phía sau.
"Nguyên Ân, một lát nữa chúng ta đánh như thế nào?" Tạ Giải có chút hưng phấn hỏi, vừa nghĩ tới có thể cùng Nguyên Ân sóng vai chiến đấu, hắn đã sớm nóng lòng muốn bắt đầu.
Nguyên Ân lườm hắn một cái, "Đừng có kéo chân sau của ta là được!"
Tạ Giải nhất thời giận dữ, "Ta yếu như vậy sao?"
"Ừ."
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã tiến vào bên trong sân thi đấu.
Bên trong Sân vận động Tinh La rộng rãi vô cùng, đem lại một chút cảm giác nhìn không thấy điểm cuối. Tiếng hoan hô của khán giả vang dội như sấm rền, dọa Tạ Giải nhảy dựng một cái.
Ở dưới sự dẫn đường của thành viên Ban Tổ chức, bọn họ tiến vào khu vực thi đấu mình rút thăm trúng. Đối thủ của bọn họ đã chờ sẵn ở trên đài thi đấu.
Cũng đồng dạng là một nam một nữ, dáng vẻ nhìn qua khoảng chừng gần 20 tuổi, rõ ràng là có phần thành thục hơn so với Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải.
"Trong qua trình thi đấu tuyệt đối không được cố tình hạ sát đối thủ. Không được sử dụng Cơ Giáp. Sau khi một bên chịu thua, bên còn lại không được tiếp tục công kích. Khi ta phán định kết quả thắng thua, sẽ ngưng hẳn thi đấu." Trọng tài tuyên bố quy tắc thi đấu đơn giản. Không nghi ngờ chút nào, ở trong cuộc so tài này của Tinh La đế quốc, từ quy tắc mà nói, so với một số giải thi đấu Hồn Sư của Đấu La Đại Lục có phần rộng mở hơn. Như vậy sẽ có thể giúp Hồn Sư thoải mái phát huy năng lực của mình hơn. Nhưng ngược lại, độ nguy hiểm cũng sẽ tăng cao hơn.
Nguyên Ân Dạ Huy tiến về phía trước, Tạ Giải sóng vai đứng cùng nàng, nhìn về phía đối thủ.
Đối thủ của bọn họ tựa hồ là một đôi huynh muội, hai người dung mạo rất tương đồng, thuộc về hàng trung đẳng, khí tức trầm ngưng.
Nguyên Ân Dạ Huy không hề trao đổi gì với Tạ Giải. Tạ Giải thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Đối thủ hẳn là rất am hiểu phối hợp, đợi một lát nữa ta và nàng cùng phối hợp."
Lần này, cuối cùng Nguyên Ân cũng coi như không hề phản bác hắn, chỉ khẽ gật đầu một cái rất nhẹ.
"Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài tuyên bố một tiếng. Trận đấu đôi đầu tiên có tiểu đội Sử Lai Khắc tham gia, đã chính thức bắt đầu.
Bên phía cặp đôi đối thủ, thanh niên nhảy tới trước một bước, ánh sáng trên người lóe lên, bốn vòng Hồn Hoàn liền từ dưới chân bay lên, 2 vàng 2 tím, bốn vòng Hồn Hoàn thuộc dạng tiêu chuẩn. Cùng lúc đó, thân thể của hắn cũng nhanh chóng phát sinh biến hóa. Vóc người nhìn qua vốn hết sức bình thường đột nhiên nở lớn, thoắt cái liền biến thành người khổng lồ thân cao quá 3 mét, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn, có một bộ lông vàng mọc ra, toàn thân toát ra khí tức cường hãn.
Võ Hồn thuộc loài Gấu? Đây là Thiết Bối Hùng! Tạ Giải và Nguyên Ân Dạ Huy đều là học viên tài năng của Sử Lai Khắc, tất nhiên là ngay lập tức liền nhận dạng được chủng hoại Võ Hồn của đối phương.
Thiếu nữ phía sau Hồn Sư Thiết Bối Hùng cùng lúc đó cũng phóng thích Võ Hồn, 2 vàng, 2 tím, bốn cái Hồn Hoàn. Bộ lông màu vàng nhạt mọc ra, nhưng thân thể của nàng lại không hề lớn lên, trong khi đó hai con mắt lại phóng to thêm mấy lần, sau lưng có thêm một cái đuôi vô cùng dài. Điểm kỳ dị chính là, bốn cái Hồn Hoàn của nàng đều quay chung quanh cái đuôi.
Đây là Võ Hồn gì? Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Giải và Nguyên Ân Dạ Huy đều sững sờ, không thể phân biệt ra là Võ Hồn gì?
Hồn Sư Thiết Bối Hùng ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, Hồn Hoàn thứ nhất sáng lên. Bộ lông trên người lập tức có thêm sắc kim loại bao trùm, phía sau lưng gồ lên, nhanh chân vọt về phía Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải.
Tạ Giải lướt người tới, lập tức xuất hiện phía trước. Tốc độ của hắn nhìn qua không phải đặc biệt nhanh, nhưng cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác hư hư ảo ảo.
Rất tự nhiên vẽ ra một đường vòng cung, Tạ Giải đã vòng tới mặt bên của Hồn Sư Thiết Bối Hùng nọ.
Đúng lúc này, trong miệng vị nữ Hồn Sư đuôi dài đột nhiên có một tiếng cười duyên vang lên. Tạ Giải chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân hắn bỗng khựng lại một thoáng.
Hồn Sư Thiết Bối Hùng và Hồn Sư đuôi dài hiển nhiên là phối hợp vô cùng ăn ý. Thân hình hắn lóe lên, đột nhiên gia tốc, một tốc độ nhanh chóng hoàn toàn không phù hợp với vóc người của hắn, đánh về phía Tạ Giải vừa mới tới bên người mình cách đó không xa.
Sự biến hóa này cực kỳ đột ngột. Không thể nghi ngờ, Hồn Sư đuôi dài là một vị Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư. Tuy rằng Nguyên Ân Dạ Huy cũng đã nhanh chân chạy về phía này, nhưng dù là khoảng cách hay thời gian, hiển nhiên đều không kịp cứu viện Tạ Giải.
Mà nhìn dáng dấp của nàng, dường như cũng không có lấy nửa điểm ý tứ muốn cứu viện, Không Khí Pháo cũng không hề được hóng thích.
Thân hình Tạ Giải khựng lại, dưới chân lảo đảo, Hồn Sư Thiết Bối Hùng đã đến rất gần hắn. Gã chùn người xuống, lập tức đâm thẳng về phía Tạ Giải. Có thể thấy được rõ ràng, trong nháy mắt ngay khi hắn húc tới, phần cơ bắp nơi bả vai cuồn cuộn gồ lên chẳng khác nào nham thạch.
Va vào rồi! Mắt thấy, thân ảnh hai người đập vào nhau.
Nhưng ngay lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện. Tạ Giải bị Hồn Sư Thiết Bối Hùng va vào, cả người lại cứ như là không xương, nhẹ nhàng bị húc bay lên, mặt mày tỉnh bơ như hoan nghênh đối thủ.
Cho tới giờ khắc này, bốn cái Hồn Hoàn mới từ dưới chân hắn bay lên. Quang Long Chủy nắm trong tay. Gương mặt trước sau luôn mang theo một nụ cười, chẳng biết từ lúc nào đã dần biến thành lạnh lẽo.
Thời điểm Hồn Sư Thiết Bối Hùng nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng bỗng có một loại dự cảm chẳng lành dâng lên.
Tạ Giải bị húc văng lên, chỉ một cái lắc người, đã vòng sang mặt bên, đầy uyển chuyển quỷ mị, trở tay dùng Quang Long Chủy đâm vào dưới nách Hồn Sư Thiết Bối Hùng.
Một chiêu này nhìn như đơn giản nhưng tốc độ nhanh vô cùng, chẳng khác nào nước chảy mây trôi vậy. Ngay khi Quang Long Chủy đâm tới, ánh sáng đột nhiên áp súc vào bên trong, mặt ngoài chủy thủ hoàn toàn biến thành màu vàng sậm. Không có tiếng xé gió, cũng không có nửa điểm hồn lực tiết ra ngoài, thậm chí còn không sử dụng Hồn kỹ.
Nhưng chỉ là một cái động tác đơn giản như thế, lại khiến cho đối thủ luống cuống tay chân.
Phản ứng của Hồn Sư Thiết Bối Hùng cũng rất nhanh, trong lúc đầu óc vẫn còn kinh hoàng, thân thể nghiêng đi, khuỷu tay phải mạnh mẽ đánh xuống phía dưới, đập về phía Quang Long Chủy của Tạ Giải.
Đặc điểm chính của Võ Hồn Thiết Bối Hùng là thân cứng như sắt, bất kỳ chỗ nào trên người cũng đều là vũ khí.
Thấy cùi chỏ sắt đập xuống, đã sắp va chạm với Quang Long Chủy, nhưng con dao găm Tạ Giải đâm ra lại đột nhiên biến mất, bước tiến lại lóe lên, thân người cũng đã đến sau lưng Hồn Sư Thiết Bối Hùng.
Trong mắt Hồn Sư Thiết Bối Hùng lộ ra vẻ vui mừng thấy rõ. Thiết Bối không phải là nói cho vui! Chỗ có sức phòng ngự mạnh nhất của hắn nằm ngay phía sau lưng. Thân thể hắn đột nhiên giật lùi về sau, chỉ cần Tạ Giải ở phía sau hắn, nhất định sẽ bị va trúng. Thiết Bối có một đặc tính thiên phú, chính là Chấn Động. Mẫn Công Hệ Hồn Sư một khi bị Chấn Động đánh trúng, cơ bản là cuộc tranh tài này của hắn đã kết thúc tại đây.
Thế nhưng, lại không có bất kỳ cảm giác va chạm nào từ phía sau truyền đến, dưới sườn đau nhói. Cùi chỏ mới vừa đưa lên, dưới sườn liền truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Hồn Sư Thiết Bối Hùng giật nảy cả mình.