Đường Vũ Lân cười nói: "Sợ nàng bị stress nha! Lỡ như để nàng mệt mỏi, tâm tình lại không tốt thì sao bây giờ? Tâm tình không tốt sẽ mau già! Tuy rằng sau này chúng ta sẽ cùng nhau già đi, nhưng già chậm một chút sẽ tốt hơn."
"Ngươi mới già!" Cổ Nguyệt không kìm được cười khẽ, ánh mắt khi nhìn hắn lại thêm một phần ấm áp.
Leo lên đài thi đấu, đối thủ của bọn họ cũng đã có mặt.
Mạnh Tiêu Nhiên hai tay khoanh trước ngực, ngoẹo cổ, nhìn đối thủ tiến lên đài thi đấu, trong lòng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút khinh bỉ.
Nhìn qua gương mặt non nớt của đối phương, có thể nói là cách 20 tuổi rất xa. Trước 20 tuổi, thêm một năm tu luyện, khả năng của Hồn Sư sẽ có giãn cách khá lớn. Nhỏ tuổi như thế đến dự thi cũng không ít, nhưng đa phần là vì muốn học hỏi, chuẩn bị cho những lần dự thi sắp tới mà thôi. Năm đó, hắn cũng từng làm như vậy, ngày hôm nay đối mặt với đối thủ thế này, hắn vừa cảm thấy khinh bỉ, vừa cảm thấy vui mừng.
"Một phút giải quyết bọn họ! À không, không, nửa phút là đủ!" Mạnh Tiêu Nhiên nói với đồng đội của mình.
Điệp Nhi lườm một cái, "Ngươi thật là tự cao tự đại, làm sao ngươi biết thực lực của người ta không mạnh?"
Mạnh Tiêu Nhiên nhún nhún vai, "Chuyện này còn phải hỏi sao? Ngươi xem tuổi tác của bọn họ mà xem! Cùng lắm cũng chỉ mới 16, 17 tuổi. Chúng ta đã sắp 20 tuổi rồi đấy! Từ phương diện nào đó, chúng ta không có lý do để thua."
"Cậu bé kia thật là đẹp trai quá đi!" Điệp Nhi đưa tay lên đôi má mình, nhìn cậu bé vóc người cao ráo, tướng mạo anh tuấn, lại còn có một đôi mắt trong suốt, cảm xúc không nhịn được có chút dâng trào.
"Này này, xem lại trọng tâm đi! Ngươi có thể đừng mê trai như vậy được không?" Mạnh Tiêu Nhiên tức giận xoay ngang người, che chắn tầm mắt của Điệp Nhi.
"Ngươi tránh ra!" Điệp Nhi bay lên tung một cước, đạp đồng đội mình sang một bên, "Ta mặc kệ, đợi một lát nữa đánh câu giờ một chút! Thật sự thật đẹp trai quá đi! Ở trên người cậu ấy ta không thấy được một chút khuyết điểm nào. Gương mặt rạng rỡ như áng nắng xuân, đẹp trai, cao to. Nếu như thực lực mạnh một chút, quả thực chính là bạch mã hoàng tử!"
"Mê trai!" Mạnh Tiêu Nhiên tức giận, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản tầm mắt của nàng. Cô gái này nếu như điên lên, chính là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Trọng tài đã lên đài, tuyên bố quy tắc thi đấu. Điệp Nhi dẫn đầu, đi đến giữa sân.
Đường Vũ Lân hơi kinh ngạc nhìn thiếu nữ đối thủ tiến tới gần. Ủa không phải là sắp thi đấu sao? Làm sao còn chưa bắt đầu mà đối thủ đã tiến tới rồi?
"Này, ngươi tên là gì?" Điệp Nhi ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, chỉ chỉ vào mũi của chính mình, "Ta?"
"Đúng vậy! Chính là ngươi. Tiểu đệ đệ tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái hay chưa?" Điệp Nhi mặt đầy hưng phấn hỏi.
"Trở lại vị trí của ngươi đi, trận đấu đã sắp bắt đầu rồi. Đây là giải thi đấu toàn đại lục, không phải là đại hội xem mắt." Trọng tài không chút khách khí trách cứ.
"Được rồi, được rồi, biết rồi! Soái ca, ngươi tên gì? Mau nhanh nói cho ta biết." Điệp Nhi tiếp tục truy hỏi.
"Đánh thắng ta mới nói cho ngươi." Đường Vũ Lân cười híp mắt đáp.
"Ôi, ngươi cười lên thật là đẹp trai quá đi!"
Trọng tài: "..., mau trở lại vị trí, nếu không sẽ phán định các ngươi từ bỏ thi đấu."
Mạnh Tiêu Nhiên thực sự là không nhìn nổi, nhanh chóng chạy tới, kéo lấy Điệp Nhi chạy ngược về.
Đường Vũ Lân cũng buồn cười trong lòng, đối thủ như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Hắn không nhịn được quay đầu mỉm cười nói với Cổ Nguyệt: "Nhìn thấy chưa, đối thủ của chúng ta rất có ánh mắt thưởng thức cái đẹp."
Cổ Nguyệt thản nhiên nói: "Cho ngươi một phút! Giải quyết không được đối thủ ta sẽ lập tức ra tay. Không được phép nói với cô ta tên của ngươi."
"Vâng, xin tuân lệnh đại ca!" Đường Vũ Lân cười nói.
Mạnh Tiêu Nhiên thật vất vả mới kéo được Điệp Nhi trở về vị trí của bọn họ. Trọng tài không chút do dự gào to một tiếng, "Trận đấu bắt đầu!"
Vừa nghe được câu này, Mạnh Tiêu Nhiên ngay lập tức liền vọt lên phía trước. Hắn thật sự có chút không đỡ nổi Điệp Nhi, tốc chiến tốc thắng vậy!
Tốc độ của hắn rất nhanh, ngay khi đang lao lên, sau lưng hắn liền mọc ra một đôi cánh. Đôi cánh này nhìn qua không lớn, tựa hồ cũng không có năng lực phi hành cường đại cho lắm. Nhưng sau khi nhảy lên, cánh mở ra, mang theo thân thể của hắn lướt tới cũng không thành vấn đề.
Hai vàng hai tím, 4 cái Hồn Hoàn. Khi Võ Hồn được phóng thích, màu lông trên cánh hắn cũng nhanh chóng biến ra đủ loại màu sắc.
Kê Cảnh! Đây chính là Võ Hồn của hắn.
Một loại Võ Hồn Mẫn Công Hệ vô cùng đặc thù. Điểm đặc thù chính là ở chỗ, sự công kích của hắn đến từ chính những cọng lông vũ đủ màu này. Hơn nữa, những cọng lông vũ có màu sắc khác nhau, sẽ đem lại tác dụng không giống nhau.
Bốn cái Hồn Hoàn, màu sắc lông vũ trên người hắn cũng có 4 loại tương ứng, lần lượt là đỏ, xanh lam, vàng và xanh lá.
Hai tay duỗi ra một cái, hai mảnh lông vũ màu đỏ cũng đã rơi vào trong lòng bàn tay. Hồn Hoàn màu vàng đầu tiên lóe sáng. Hai tay vung lên, hai cọng lông vũ bay thẳng về phương hướng Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt.
Lông vũ bay ở giữa không trung, nhanh chóng hóa thành một con gà lửa. Đôi cánh giang ra, mang theo tiếng rít, trong nháy mắt bay tới.
"Này này, đã nói ngươi đánh chậm một chút rồi mà!" Điệp Nhi bất mãn đuổi theo từ phía sau.
Có yêu cầu một phút của Cổ Nguyệt, Đường Vũ Lân cũng ngay lập tức xông lên. Hai cái Hoàng Kim Hồn Hoàn bay lên. Hồn Hoàn đầu tiên sáng lấp lánh. Hoàng Kim Long Thể!
Kim Long Lân bao trùm khắp toàn thân, Kim Long Trảo tay phải mở ra. Đối mặt với hai con gà lửa, căn bản hắn cũng không hề có ý tứ né tránh.
"Ồ, Hồn Hoàn màu hoàng kim, thật là đẹp quá đi!" Điệp Nhi nhìn thấy hai cái Hồn Hoàn màu vàng rực trên người Đường Vũ Lân, không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Mạnh Tiêu Nhiên cũng rùng mình trong lòng. Không nắm bắt được sự bí ẩn của đối thủ, luôn luôn là chỗ đáng sợ nhất trong chiến đấu. Hồn Hoàn màu hoàng kim, là cái gì?
Kim Long Trảo bỗng dưng biến lớn, ánh hoàng kim phun ra nuốt vào nơi đầu ngón tay. Hai con gà lửa lập tức bị nghiền nát thành mảnh vụn. Chân trái Đường Vũ Lân điểm nhẹ lên mặt đất, thân ảnh đã tiến sát rất gần.
Hai cái lông vũ màu xanh lam bay ra, cảm giác nóng rực lúc trước đã biến thành lạnh giá, hai mảnh lông vũ hóa thành hai con gà băng trên không trung, mang theo khí tức lạnh lẽo, bay thẳng đến Đường Vũ Lân.
Thú vị, Băng Hỏa song thuộc tính? Không! Không phải nguyên tố khống chế, hẳn là điểm đặc thù có liên quan tới Võ Hồn của hắn.
Kim Long Trảo thuận thế vung lên, gà băng vỡ nát. So với gà lửa lúc trước, gà băng có hình có chất, không chỉ là công kích thuộc tính, mà còn ẩn chứa công kích vật lý đa thuộc tính. So với gà lửa, lực công kích của nó mạnh hơn thấy rõ.
Nhìn Đường Vũ Lân thế như chẻ tre, lập tức đã sắp đến trước mặt mình, Mạnh Tiêu Nhiên không chút do dự ném hai chiếc lông vũ màu vàng xuống dưới đất.
Trên thực tế, số lượng và chủng loại màu sắc lông vũ trên đầu hắn, lần lượt tương ứng với chủng loại Hồn lực và Hồn kỹ của bản thân.
Nói cách khác, tổng lượng hồn lực có thể phóng thích mỗi loại Hồn kỹ bao nhiều lần, sẽ có bấy nhiêu chiếc lông vũ. Số lượng lông vũ từng loại màu sắc, được hắn quyết định lúc phóng thích Võ Hồn.
Dù sao Võ Hồn này của hắn có tính ràng buộc nhất định, nhưng có thể thông qua thu hồi Võ Hồn để một lần nữa thay đổi số lượng và loại màu sắc lông vũ. Chỗ tốt chính là, tốc độ phóng thích Hồn kỹ so với Hồn Sư bình thường có phần nhanh hơn. Chỉ cần lông vũ vung lên, Hồn kỹ liền được thả ra ngoài.
Lúc này, mắt thấy Đường Vũ Lân sắp tới gần, hai tay hắn vẩy một cái xuống mặt đất, hai cái lông vũ màu vàng rơi xuống, tỏa sáng mãnh liệt.
Khiến Đường Vũ Lân có chút buồn cười chính là, lần này xuất hiện không phải là hai con gà bay, mà là hai con gà đất cao tới 2 mét. Từ trên xuống dưới màu vàng nâu, vừa xuất hiện liền giang rộng hai cánh đánh về phía Đường Vũ Lân.
Võ Hồn này của hắn cũng có chút thú vị! Bước tiến của Đường Vũ Lân đột nhiên tăng nhanh, thân hình lóe lên, đầy uyển chuyển quỷ mị lách qua giữa hai con gà đất.
Tốc độ gà đất không chậm, nhưng độ linh hoạt về tổng thể nào có thể sánh với Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ của Đường Môn?
Trong lúc Mạnh Tiêu Nhiên còn đang giật nảy mình, Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân cũng đã đến trước mặt.
"Điệp Nhi!" Mạnh Tiêu Nhiên hú lên đầy kinh hãi.
"Soái ca, ta tới rồi đây!" Âm thanh Điệp Nhi vang lên, ngay sau đó, Đường Vũ Lân liền nghe được một làn gió thơm ngát phả vào mặt.
Cảm giác choáng váng, mờ mịt, khiến cho đầu óc hắn bỗng cảm thấy lâng lâng.
Độc!
Tổ hợp này của đối phương cũng thật là kỳ lạ.
Sau lưng Điệp Nhi cũng có thêm một đôi cánh, là một cặp cánh bướm màu phấn hồng đầy diễm lệ. Cánh bướm khẽ vỗ, đệ nhị Hồn Hoàn sáng ngời. Một làn sương mù màu hồng nhạt bao trùm lấy Đường Vũ Lân và Mạnh Tiêu Nhiên bên này.
Kỳ dị chính là, khi sương mù này rơi vào trên người Mạnh Tiêu Nhiên, sẽ tự mình phân tán ra, đầy xảo diệu không dính lên người của hắn.
"Ầm!" Một bóng người từ trong sương mù bay ngược ra, hai con gà đất vỡ vụn.
"Hả?" Điệp Nhi kinh ngạc thốt lên một tiếng, mắt thấy Mạnh Tiêu Nhiên bay ra hai mươi mấy mét rơi trên mặt đất, rõ ràng đã ngất xỉu.
Nàng tự cho rằng khói độc đã phóng thích rất nhanh, nhất định Đường Vũ Lân cũng sẽ bị quấy rầy! Làm sao ngay cả Hồn kỹ thứ tư Mạnh Tiêu Nhiên còn chưa kịp thi triển đã thất bại?
Thân thể Đường Vũ Lân, tuyệt đối có thể dùng từ “thiên phú dị bẩm” để hình dung. Trải qua hơn hai tháng rèn luyện giữa đại dương, tiềm năng của hắn đã được kích phát toàn diện, cường độ thân thể cực cao. Phương pháp bí mật của Bản Thể Tông có sự trợ giúp cực kỳ to lớn đối với thân thể hắn.