Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 614: Đường Môn Triệu Tập Lệnh



QuangTuFPT - 16/5/2021

 

"Đường Vũ Lân, ngươi chờ đó cho ta!" Từ phía sau lưng truyền đến thanh âm phẫn nộ của Đới Vân Nhi.

 

Đường Vũ Lân đưa lưng về phía nàng, hai tay mở ra, làm ra bộ dáng không sao cả. Hắn đối với Đới Vân Nhi không có ấn tượng gì hay ho, hăn không thích một kẻ hay trêu đùa người khác người, . Hơn nữa, hắn cũng không phải người Tinh La Đế Quốc, không muốn dính dáng tới nàng.

 

Trừng mắt nhìn Đường Vũ Lân cùng đồng bọn của hắn rời khỏi, Đới Vân Nhi phẫn nộ, bộ ngực nhỏ không ngừng phập phồng.

 

"Ngươi đợi đấy, ngươi đợi đấy..." Đới Vân Nhi quay người bỏ chạy, phương hướng thẳng đến Hoàng Cung.

 

"Tứ ca, Tứ ca!" Còn chưa chạy đến trước cung điện, nàng đã kêu toáng lên.

 

Cửa cung điện mở ra, bên trong truyền tới một thanh âm ấm áp, "Tiểu công chúa lại gặp rắc rối à? Lần này gây họa lớn không a?" Một người từ trong cung điện đi ra, một bộ màu xanh áo dài, bộ dáng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, dáng người thon dài. Hắn mang trên mặt nụ cười thản nhiên, trong tay đang cầm lấy quyển sách, hiển nhiên là đang đọc dở.

 

"Tứ ca!" Đới Vân Nhi bổ nhào tới thanh niên trước mặt, một chút nước mắt liền chảy xuống.

 

Đới Nguyệt Viêm biến sắc, dáng tươi cười lập tức biến mất, vội vàng dang hai tay ôm lấy muội muội, "Làm sao vậy tiểu công chúa, kẻ nào dám chọc giận ngươi không vui hả? Nhanh nói cho Tứ ca biết."

 

Tinh La Đế Quốc Hoàng Đế Đới Thiên Linh có rất nhiều con trai, nhưng bầu không khí trong hoàng thất lại vô cùng tốt, đây cũng là Tinh La Đế Quốc quy luật từ xa xưa .

 

Từ rất nhiều năm trước, Tinh La Đế Quốc đã từng có cổ huấn, gia tộc đế vương nhất định phải có cạnh tranh tàn khốc, thậm chí là chém giết sinh tử, kẻ cường đại nhất mới có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng từ khi có một đời xảy ra vấn đề, cái quy củ này bị phế trừ, biến thành yêu cầu gia tộc đế vương phải chung sống hoà bình, công bằng cạnh tranh. Nhưng như cũ vẫn kẻ ưu tú nhất được kế thừa ngôi vị hoàng đế.

 

Đới gia là một gia tộc vô cùng cổ xưa, truyền thừa từ xưa đến nay, gia đình thời nào cũng có tiếng là tài giỏi.

 

Đới Nguyệt Viêm không hề nghi ngờ là kẻ ưu tú nhất, hắn năm nay mười chín tuổi, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, được Đới Thiên Linh yêu thích, chờ hắn hai mươi tuổi sẽ lập hắn làm Thái Tử, với tư cách hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua).

 

Đới Nguyệt Viêm cùng Đới Vân Nhi là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, trong phần đông huynh đệ, hắn sủng ái nhất cô muội muội này, quả thực là so với Đới Thiên Linh còn muốn nhiều hơn một phần.

 

Cho nên, Đới Vân Nhi có chuyện gì cũng sẽ tìm hắn đầu tiên.

 

Đới Vân Nhi tính cách vô cùng hoạt bát sáng sủa, bình thường rất ít khi thút thít nỉ non, tối đa cũng chỉ là giả bộ như ủy khuất hoặc là đáng thương.

 

Mắt thấy muội muội rơi lệ, Đới Nguyệt Viêm lập tức có chút luống cuống tay chân màĐới Vân Nhi cũng không nói chuyện, nhào vào trong lòng ca ca khóc rống lên , dậm chân không ngừng.

 

"Không khóc, không khóc, Vân nhi ngoan, nói cho ca ca đến cùng chuyện gì xảy ra, ca ca giúp ngươi hả giận. Có phải hay không ngươi đã làm sai điều gì, phụ hoàng trừng phạt ngươi rồi hả?" Đới Nguyệt Viêm có chút không rõ ràng hỏi, bởi vì hắn biết rất rõ ràng phụ hoàng đối với cô muội muội này cưng chiều đến cỡ nào, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ chính thức trừng phạt nàng, bằng không thì lấy đâu ra cái bộ dạng tiểu công chúa thích đùa cợt bây giờ.

 

"Không phải phụ hoàng, phụ hoàng không bao giờ trừng phạt ta đây, là người xấu tới từ bên ngoài. Tứ ca, ngươi biết sứ đoàn Sử Lai Khắc học viện đặc biệt khó ưa, nhất là người gọi là Đường Vũ Lân, hắn khinh dễ ta." Đới Vân Nhi khóc lóc kể lể.

 

"Sử Lai Khắc Học Viện?" Đới Nguyệt Viêm ánh mắt nhất động.

 

"Ân, chính là Sử Lai Khắc Học Viện. Ngày đó sứ đoàn bọn hắn vừa tới, tại thời điểm buổi tối tiệc, ta hảo ý mời hắn khiêu vũ, hắn lại cố ý giẫm chân của ta, giẫm ta đây đau quá."

 

"A, chính là ngươi nói về sau muốn chọn hắn làm phò mã, lại để cho hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích chính là người kia?" Đới Nguyệt Viêm lập tức giật mình, ngày đó hắn vừa vặn ra ngoài làm việc, tuy rằng người không có hỏi nhưng tin tức đã sớm biết được .

 

"Đúng, chính là hắn. Ta không có muốn chọn hắn làm phò mã đâu , chỉ là cố ý đùa như thế. Nhưng mà ai biết, gia hỏa này thật đúng là rất lợi hại, còn tham gia tất cả giải đấu Đại Lục thanh niên Cao cấp Hồn Sư , lúc này mới thắng được một hai trận, liền kiêu ngạo không coi ai ra gì. Hôm nay ta tại sân thi đấu gặp được hắn, hắn liền đã chạy tới nói với ta ta không xứng với hắn gì gì đó, còn nói chúng ta Tinh La Đế Quốc Hồn Sư đều yếu đuối vô dụng, tuy rằng hắn chỉ có mười lăm tuổi, cũng có thể quét ngang toàn bộ chúng ta. Thật sự là quá ghê tởm, hắn làm ta tức chết mất. Tứ ca, ngươi cần phải thay ta giải quyết mối hận này.

 

Nghe Đới Vân Nhi thêm mắm thêm muối, Đới Nguyệt Viêm nghe lông mày thẳng nhăn lại, hắn đối với muội muội rất hiểu rõ, muội muội những lời này, có thể có ba thành thật sự đã quá tốt rồi. Nhưng không hề nghi ngờ, Đường Vũ Lân nhất định là thật sự đắc tội nàng, nếu không nàng cũng sẽ không cay cú như vậy.

 

"Tứ ca, ta thề ta nói là sự thật, hắn thật sự xem thường ta không xứng với hắn. Coi như là ta ngày đó đúng là trêu đùa hí lộng hắn, hắn nói như vậy, trước mặt thật nhiều người, ta..., oa..." Đới Vân Nhi lại khóc lớn.

 

Đới Nguyệt Viêm tin thêm vài phần, hắn hiểu rất rõ cô muội muội này, những lời này liền thật sự.

 

"Hắnlà một kẻ từ bên ngoài đến, muội muội ta làm sao lại không xứng với hắn?" Đới Nguyệt Viêm hiện lên trong mắt một tia sát khí.

 

"Vân nhi đừng khóc, ca ca thay ngươi hả giận. Sử Lai Khắc chiến đội hai trận đấu trước chưa gặp đối thủ đúng không, chúng ta đây liền đường đường chính chính đánh bại bọn hắn, để cho bọn họ thể diện mát hết, báo thù cho ngươi."

 

Đường Vũ Lân không hề biết biết mình đã đắc tội Công Chúa Điện Hạ, cùng đồng bạn trở lại khách sạn về, hắn liền chuẩn bị minh tưởng .

 

giải thi đấu Đại lục thanh niên Cao cấp Hồn Sư làm Tinh La thành người chật như nêm cối, nhân số quả thực khổng lồ, hắn cũng không muốn thời điểm nàyđi ra ngoài.

 

Đột nhiên, hắn ánh mắt khẽ động, theo bản năng từ trong lòng lấy ra một cái huy chương.

 

Huy chương mặt ngoài tản ra vầng sáng nhu hòa màu trắng, một bộ đồ án theo đó nổi lên, đó là cùng một loại với đồ án mũi tên.

 

Cái này là...

 

Đường Môn Đấu Hồn Đường tín hiệu cầu viện !

 

Cái huy chương Đường này trong tay Vũ Lân, đúng là Đường Môn Đấu Hồn Đường huy chương, mỗi một gã Đấu Giả Đấu Hồn Đường đều có, hắn là Bạch cấp Đấu Giả, huy chương chính là màu trắng.

 

Mặt sau Huy chương có cái nút, lúc gặp phải nguy hiểm, lập tức nhấn cái nút, trong phạm vi trăm dặm, chỉ cần có thàn viên Đường Môn Đấu Hồn Đường thì bọn hắn sẽ lập tức đi cứu viện, mũi tên ấy chính là chỉ thị phương hướng.

 

Đường Vũ Lân không dám chậm trễ, nhanh chóng mặc trang phục Đường Môn Đấu Hồn Đường,đeo một cái màu trắng mặt nạ ở trên mặt, đội cái mũ phủ kín đầu, nhanh chóng ra khỏi khách sạn, hướng phương hướng mũi tên mà đi.

 

Từ khi có được Đường Môn Đấu Hồn Đường huy chương , đây là hắn lần đầu tiên nhận tín hiệu cứu viện, trong lòng cũng là hết sức kỳ quái.

 

Đường Môn tại Tinh La Đế Quốc Tinh La thành hẳn là có tổng bộ, mà tổng bộ ở bên cạnh, tại sao có thể có thành viên Đấu Hồn Đường gặp phải nguy hiểm. Dựa theo mũi tên chỉ thị, hắn cũng không dùng phương tiện giao thông, chính là trọn con đường ít người đi, tốc độ cao đi về phía trước, thẳng đến phương hướng mũi tên chỉ thị.

 

Mũi tên lập loè tốc độ càng lúc càng nhanh, nghĩa là hắn càng ngày càng gần. Đường Vũ Lân chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, cũng bất chấp gây chú ý tới người ngoài, cố hết sức để không bị người bình thường nhìn thấy bay nhanh tiến lên.

 

Mũi tên cuối cùng lập loè đã đến cực hạn, Đường Vũ Lân cũng dừng bước, nhưng khi hắn nhìn thấy trước mặt có công trình kiến trúc to lớn, không khỏi hơi sững sờ

 

Đây là một kiến trúc phong cách cổ xưa rộng rãi, phía trên treo hai chữ to, Đường Môn!

 

tín hiệu cầu viện là từ Đường Môn truyền đến hay sao? Hơn nữa, hắn rất nhanh liền nhìn thấy, có người khác trang phục giống mình, mang mặt nạ Đường Môn Đấu Hồn Đường bay nhanh đến, nhưng không có dừng lại, trực tiếp tiến vào Đường Môn. Đường Vũ Lân trong nội tâm tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo những Đấu Giả đi vào Đường Môn tổng bộ tại Tinh La thành .

 

Không nghĩ tới dùng loại phương thức để này đi vào Đường Môn tổng bộ, Đường Vũ Lân trong nội tâm không khỏi có cảm giác quái dị , nhưng đồng dạng, trong lòng của hắn cũng tràn ngập hiếu kỳ, vì cái gì ở chỗ này lại có tín hiệu cầu viện đây?

 

Đi theo Đấu Giả phía trước tiến vào, hắn không kịp quan sát tình huống nội bộ Đường Môn, chẳng qua là cảm thấy tòa kiến trúc này quy mô quả thực có thể cùng với Hoàng Cung so sánh, so với Sử Lai Khắc Thành thì kiến trúc Đường Môn còn muốn lớn hơn.

 

Rất nhanh, hắn đi theo những Đấu Giả phía trước đi vào trong sảnh Đường Môn. Nơi đây đã có hai, ba mươi người rồi. Mỗi người đều đội mũ, mang trên mình mặt nạ. Đây cũng là quy củ của Đấu Hồn Đường . Giữa Đấu Giả lẫn nhau đều không rõ ràng lắm thân phận của đối phương, cũng bởi vì bảo hộ Đấu Giả.

 

Đứng ở phía trước nhất là một gã Đấu Giả hai tay chắp sau lưng, mang trên mình màu đen mặt nạ, cái mũ cùng loại tất với cả mọi người.