Tạ Giải lật người, tránh được nắm đấm của Quang Long.
Nhị hoàn, Đại Hồn Sư! Người này, là hai cái Hồn Hoàn Đại Hồn Sư a!
Trên vai Quang Long xuất hiện hai Hồn Linh, chúng từa tựa nhau, một con tích dịch màu vàng đất, và một con tích dịch màu đồng, con màu đồng to hơn con màu vàng đất.
Thực lực của Hồn Sư, mỗi khi chênh lệch một hoàn, là sẽ chênh lệch rất nhiều, Hồn Lực, Hồn Hoàn đều như vậy.
Sau khi Hồn Hoàn xuất hiện, thân thể Quang Long to hẳn ra, cơ bắp nổi vồng lên thấy rõ, trên người hiện ra lân phiến màu đồng, tạo nên cảm giác cực kì hung dữ.
"Không ngờ mấy tên nhóc các ngươi đều là Hồn Sư, hèn gì dám can đảm xen vào việc của người khác. Để các ngươi xem lợi hại của lão tử." hắn đạp mạnh, lao tới Đường Vũ Lân.
"Vũ Lân cẩn thận!" Cổ Nguyệt kinh hô, trên tay không ngừng bắn ra từng đạo hào quang, thử khống chế dưới chân Quang Long.
Nhưng, Quang Long sau khi phóng xuất Võ Hồn, tố chất thân thể trở nên cực mạnh trên mặt đất xuất hiện đầm lầy, đều bị hắn dễ dàng thoát ra được, còn công kích nguyên tốc khác Cổ Nguyệt vào người hắn đều bị làn da cứng cáp của hắn cản sạch.
Võ Hồn người này quá mạnh, có lẽ hắn không chỉ là Đại Hồn Sư đơn thuần, Tu vi hồn lực e rằng phải hơn cấp hai mươi lăm.
Võ Hồn Quang Long là Thiết Giáp Long, một loại á địa long, am hiểu nhất là sức mạnh và phòng ngự, cộng thêm bản thân hắn cũng có thần lực trời sinh, nên mới thắng được Đường Vũ Lân.
Bây giờ đệ nhất Hồn Kỹ thiết giáp phụ thân đã xuất, công kích của Cổ Nguyệt công kích, Quang Long Chủy của Tạ Giải, đều không phá được phòng ngự của hắn.
Một đấu ba, mà khí thế vẫn áp đảo.
Đường Vũ Lân biết mình không thể lui, vì hai người Cổ Nguyệt. Trong tổ ba người họ, Đường Vũ Lân chính là người chịu trách nhiệm ngăn cản chính diện.
Hai tay run lên, hai thanh Nghìn rèn Ô Cương Chùy rơi vào tay, không lùi mà tiến tới, đón đầu Quang Long.
Ô Cương Chùy vung lên, đối đầu với một quyền đập tới của Quang Long.
"Phanh!" tiếng kim loại va chạm nổ vang làm đám người chung quanh đều xuýt xoa, nhiều người phải bịt tai lại.
Đường Vũ Lân sắc mặt trắng nhợt, liên tục lùi lại bảy, tám bước mới đứng vững thân hình. Mượn thêm sức mạnh Ô Cương Chùy mà vẫn không ngăn được Quang Long.
Tạ Giải từ phía sau nhào tới, Quang Long Chủy xuyên vào lưng Quang Long, Quang Long mặc kệ, không buồn quay đầu lại,. Quang Long Chủy chỉ tạo ra được những đường trăng trắng, căn bản còn không rạch đứt được da hắn.
Cổ Nguyệt nâng hai tay lên, tay phải hỏa quang lập loè, tay trái thanh quang lượn lờ, hai tay tư từ chập lại, một cơn gió nhỏ hai màu xanh đỏ bay về hướng Quang Long.
Dung hợp nguyên tố.
Quang Long đang định đuổi theo Đường Vũ Lân bị khựng lại, làn da nứt ra, Phong Nhận nóng bỏng đang cắt vào da hắn.
"Rống!" Quang Long quát to, hai nắm tay đập mạnh vào người, Hồn Hoàn màu vàng sáng rực, phóng thích Hồn Kỹ trăm năm.
Trên người hắn nổi lên một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, ngay cả đôi mắt cũng có màu bạc, cơ thể to ra thêm, cả người Hồn Lực chấn động mãnh liệt, hai bàn tay to hẳn ra, khớp xương nổi vồng lên, móng tay dài ra sắc nhọn.
Hồn Kỹ thứ hai, Thiết Giáp Long Thân!
Võ Hồn Thiết Giáp Long của Quang Long bản thân nó không tệ, nhưng vì hắn xuất thân bần hàn, khi đạt được Hồn Linh đã quá mười tám tuổi, đã vượt qua thời gian tu luyện tốt nhất, thế nên mới làm hắn hận đời, vất vả biết bao mới trở thành Đại Hồn Sư, có được cái Hồn Linh thứ hai, lại vì tuổi tác mà không thể tiến lên cao hơn được nữa, hắn mới làm cái nghề không cần vốn này.
Nhưng Võ Hồn Thiết Giáp Long, xác thực cũng được coi là Võ Hồn cao cấp, hai cái Hồn Linh này của hắn rất không tồi. Hồn Kỹ thứ hai bắn ra, dù công hay thủ, đều tăng lên một cấp độ hoàn toàn mới, Hồn Lực cấp hai mươi bảy toàn diện bạo phát, hoàn toàn áp chế ba người Đường Vũ Lân.
Vòng xoáy phong hỏa của Cổ Nguyệt bị hồn lực mạnh mẽ của hắn nghiền cho tiêu tán.
Đường Vũ Lân nhân cơ hội này, đổi Nghìn rèn Ô Cương Chùy thành Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy. Đây đâu phải học viện, cũng không phải huấn luyện, đây là đối thủ chân chính, hắn không dám giữ lại nữa.
Trầm Ngân Chùy hất lên, chùy tay phải chùy bay về phía Quang Long, ngay đằng sau nó là một cây Lam Ngân Thảo.
Quang Long nổi giận gầm lên, chộp vào Trầm Ngân Chùy.
"Phanh, phanh, phanh!" Ba tiếng nổ đùng ngay bàn tay hắn, bàn tay hắn bị chấn động, hất bắn lên, Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy văng ra.
Sức mạnh thật là cường đại, ngay cả đặc hiệu chồng chùy cũng bị triệt tiêu.
Một đạo quang nhận từ phía sau bổ trúng thân thể Quang Long, lưng Quang Long ngân quang lập loè, chấn quang nhận kia thành bụi.
Cú chém của Tạ Giải đã thất bại.
Quang Long giận dữ, dưới chân phát lực, lao thẳng tới Đường Vũ Lân, tốc độ còn nhanh hơn trước.
Đường Vũ Lân dùng Lam Ngân Thảo kéo chùy về, Trầm Ngân Chùy tay trái bay ra.
"Phanh!" lực đấu quá mạnh, chấn ngược lại làm Đường Vũ Lân bị đẩy lùi, văng vào tường.
Cả người nó lộn nhào, suýt nữa phun máu.
"Vũ Lân!" Cổ Nguyệt kinh hô, nhào ra định chắn cho Đường Vũ Lân, một đoàn cường quang bắn ra, làm Quang Long lóa mắt.
Tạ Giải cũng từ phía sau vọt lên phía trước, Quang Long Chủy vung vẩy, tạo ra từng đạo ánh sáng.
Quang Long dùng cả hai tay, mặc kệ Tạ Giải công kích, mãnh liệt đánh ra phía trước, công kích Cổ Nguyệt, hắn đã bị ba đứa con nít này chọc giận thật sự.
Cổ Nguyệt bị hất văng vào tường, nhưng cô bé không bị đập vào tường, vì ngay sau lưng cô chính là Đường Vũ Lân a!
Eo Cổ Nguyệt bị siết chặt, cô đã được đỡ lại.
Tiếng Đường Vũ Lân vang lên sau lưng cô, "Để đó cho ta."